“Ôi chà, quy định trong nhà mà, chưa kết hôn đều tính là người bé hết, ai cũng có bao lì xì! Đây, mau nhận đi, năm mới vui vẻ, công việc năm nay cũng thuận lợi…”
“Kết hôn rồi, cho nên không cần.” Trần Cảnh Thâm nói, “Năm mới vui vẻ.”
Trần Cảnh Thâm phát bao lì xì cho mấy em trai em gái họ hàng, đi vào nhà trong vẻ mặt trợn mắt há mồm của các họ hàng.
Quý Liên Y với bà cụ đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách nghe tiếng TV nói chuyện. Thấy hắn vào, Quý Liên Y nghiêng đầu không nói gì nhìn ra cửa sổ, bà cụ vẫy tay với hắn: “Cảnh Thâm, về rồi à? Lại đây.”
“Vâng.” Trần Cảnh Thâm ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, “Mẹ, bà ngoại.”
“Nào, ngoan lắm, đây.” Bà cụ cười híp mắt lấy một bao lì xì đỏ từ trong túi ra.
Trần Cảnh Thâm nói: “Không cần đâu.”
“Biết con qua tuổi rồi, cũng biết con đã kết hôn.” Bà cụ hất cằm chỉ cửa sổ đang mở, “Nghe thấy cả rồi.”
“Nhưng bà ngoại vẫn muốn cho bao lì xì, dù con bao nhiêu tuổi, có gia đình hay chưa. Đây là tấm lòng của bà cho con, cũng chúc phúc cho con trong năm tới này.” Bà cụ bỏ bao lì xì vào tay hắn.
Trần Cảnh Thâm đang định nói gì đó, chạm vào bao lì xì lại dừng. Hắn cúi đầu, hai bao lì xì lẳng lặng nằm trong tay hắn.
Trần Cảnh Thâm im lặng nhìn một lát, mới ngẩng đầu lên thấp giọng trịnh trọng nói: “Cảm ơn bà ngoại.”
Quý Liên Y tự giác cách xa. Bà đứng lên, liếc nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Cũng đến giờ rồi, ăn cơm thôi.”
Bà vừa đi qua người Trần Cảnh Thâm đã bị gọi lại.
“Liên Y.” Bà cụ nói, “Con cũng có thứ muốn cho con trai con mà?”
Hai mẹ con một người đứng một người ngồi, im lặng giằng co một lúc. Cuối cùng Quý Liên Y quay đầu trước, bà lấy hai bao lì xì trong túi ra, đặt lên tay vịn ghế sô pha.
Bà vội vàng nói: “Con đến nhà bếp bảo bưng đồ ăn lên….”
“Cảm ơn mẹ.” Trần Cảnh Thâm nói.
Giọng Quý Liên Y khựng lại, ngực trập trùng nặng trĩu, nói: “Rửa tay rồi đi ăn cơm.”
Không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không, Trần Cảnh Thâm cảm thấy bữa cơm tất niên năm nay vui vẻ hơn mọi năm nhiều.
Hay có lẽ trước khi vào bàn bà cụ Hứa đã nói gì đó, không ai trên bàn nhắc đến chuyện “Kết hôn” lúc hắn đến nói. Gala cuối năm trên tivi cứ vang không ngừng, thỉnh thoảng người cùng thế hệ nói chuyện với hắn vài câu, lớn tuổi rồi, xa lánh với “học bá” khi đó cũng gần như không còn nữa, có mấy đứa trẻ bên cạnh chơi điện tử, thỉnh thoảng người lớn nhíu mày trách mắng bọn chúng, bà cụ lại phất tay, nói đã năm mới rồi, thôi, cứ để mấy đứa nó chơi.
Qua loa ăn một lúc, Trần Cảnh Thâm vừa định về nhà, cháu họ bảy tuổi của hắn lại nắm áo hắn, muốn hắn dẫn đi đốt pháo.
“Đừng làm phiền chú họ của con!”
“Không sao.” Trần Cảnh Thâm nói, “Muốn đi đâu chơi?”
Đốt cho cháu họ hai que pháo bông, Trần Cảnh Thâm ngồi trong vườn hoa, tâm trí lại bay hơi xa. Hắn cần điện thoại lên, xem lịch sử trò chuyện nửa tiếng trước.
【 s: Cơm tất niên tôi đặt đưa đến rồi, ăn chưa?】
【 -: Trần Cảnh Thâm, cậu đặt phần cơm mấy người thế? Ăn rồi, muốn bể cả bụng.】
【 s: Phá kỷ lục chưa.】
【 -: Không chơi nữa. Bên cậu vẫn chưa bắt đầu à?】
【 s: Bắt đầu được một lúc rồi.】
【 -: ?】
【 -: Vậy cậu còn nhắn tin cho tôi làm gì? Ăn cơm của cậu đi.】
Trần Cảnh Thâm đọc hết, rũ mắt xuống gõ chữ tiếp: 【 Chắc là tôi phải về hơi muộn.】
【 -: À, tùy cậu thôi.】
【 s: Đang làm gì thế? Có chán không?】
【 -: Xem gala cuối năm, không chán, thú vị lắm. Cậu chơi phần cậu đi, đón năm mới với người nhà xong rồi về.】
【 -: Được rồi, đừng làm phiền tôi xem tivi nữa, Trần Cảnh Thâm.】
–
Dỗ cháu họ xong, Trần Cảnh Thâm tạm biệt họ hàng về nhà. Đường buổi đêm còn ít xe hơn, rõ ràng là nghỉ lễ, trên con đường trang trí tưng bừng sôi nổi lại có vẻ trống vắng đến lạ.
Trần Cảnh Thâm lái vào hầm đỗ xe ngay lúc tuyết bắt đầu rơi.
Vì mấy lời của Dụ Phồn, Trần Cảnh Thâm cứ tưởng lúc mình về nhà sẽ nghe thấy tiếng ồn ào của gala cuối năm, Dụ Phồn sẽ ló đầu ra từ ghế sô pha, lạnh lùng đắc ý báo tin kỷ lục của hắn đã bị phá vỡ.
Cho nên khi Trần Cảnh Thâm mở cửa vào nhà, trông thấy xung quanh tối đen, hắn đứng khựng ở cửa một lúc rất lâu.
Nhà yên ắng như không có người. Mãi đến khi Tràn Cảnh Thâm nghe thấy tiếng hít thở đều đặn nhỏ bé trên ghế sô pha, hắn mới thả lỏng, khẽ khàng khép cửa lại.
Trần Cảnh Thâm cởi áo khoác đi đến ghế sô pha, trông thấy người nói mình đang xem gala cuối năm cực kì thú vị trong wechat, giờ đang nghiêng người nằm ngủ trên đây, cuộn tròn nửa người, bên má đặt cạnh điện thoại.
Rèm cửa mở rộng, ánh sáng màu lạnh hắt lên mặt cậu, là nỗi cô đơn không thuộc về ngày lễ này.
–
Phản ứng đầu tiên của Dụ Phồn sau khi được ôm lên là khua nắm đấm, mở bừng mắt ra thấy rõ là ai lại sững sờ.
Sức trên người nhanh chóng thả lỏng, cơn buồn ngủ như dây leo quấn lên đầu, cậu được Trần Cảnh Thâm ôm lên đùi, tư thế này gợi lên vài đoạn ký ức khiến cả người cậu chợt tê dại.
Hôm qua làm hơi ác, hôm nay Dụ Phồn không còn sức động đậy. Nhưng cậu không nói ra được mấy câu kiểu như tôi không được, thế là khẽ cắn răng, chôn mặt trong cổ Trần Cảnh Thâm, lười biếng ra lệnh: “Cậu đi lấy áo mưa đi.”
“Không làm.” Hai người dán vào nhau, cậu cảm nhận được rung động lúc Trần Cảnh Thâm nói chuyện, “Ôm một lát thôi.”
Dụ Phồn nhắm mắt lại đáp ừ, cứ vậy nằm một lúc, mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu ngồi dậy, đối mặt gần sát với Trần Cảnh Thâm, cau mày hỏi: “Trần Cảnh Thâm, về nhà bị mắng à?”
“Không có.”
“Vậy bây giờ cậu làm gì đây.” Dụ Phồn chọc khóe môi lạnh nhạt của hắn, “Đèn cũng không mở.”
“Chẳng phải cậu cũng không mở à?” Trần Cảnh Thâm hỏi, “Gala cuối năm thú vị ở đâu.”
Dụ Phồn đối mặt với hắn mấy giây: “Tiểu phẩm Thái Minh cũng tạm được.”
“Ừ.” Trần Cảnh Thâm nói, “Sau 19 năm Thái Minh không còn lên Gala cuối năm nữa.”
“….”
Dụ Phồn ngẫm nghĩ nên làm tròn câu nói bừa của mình làm sao một lúc, không nghĩ ra, thế là dứt khoát cúi đầu hôn Trần Cảnh Thâm.
Trong miệng Trần Cảnh Thâm có vị bánh gato, ngọt lịm, Dụ Phồn lục tìm hết, ăn xong còn cọ lên môi hắn mấy cái.
Buông người ra, trong căn nhà tối đen không thấy rõ gì, Trần Cảnh Thâm đưa thứ trên tay mình đến giữa cả hai.
Dụ Phồn cúi đầu nhìn: “Gì đây?”
“Bao lì xì.”
Dụ Phồn nhíu mày: “Đây là người lớn cho người nhỏ, Trần Cảnh Thâm, chiếm hời của tôi hả?”
“Không phải.” Trần Cảnh Thâm chỉ bên trái, thấp giọng giải thích, “Đây là bà ngoại tôi cho cậu.”
“….”
“Đây là mẹ tôi cho cậu.” Trần Cảnh Thâm chỉ tiếp một cái khác.
“….”
Dụ Phồn sững sờ trên đùi Trần Cảnh Thâm mãi lâu mới tìm về được giọng nói: “Thôi, không hay lắm đâu, cậu tìm thời gian trả về giúp tôi….”
“Không có gì không hay, hai người họ cho, chúng ta nhận đi.” Trần Cảnh Thâm lấy của mình ra, “Tôi cũng lấy được hai cái.”
Đã lâu lắm rồi Dụ Phồn không chạm vào bao lì xì thật. Thật ra lúc ăn tết ở Ninh Thành Uông Nguyệt cũng lì xì cho cậu, nhưng chỉ là chuyển khoản thẳng qua wechat.
Cậu nhận bao lì xì, nghẹn rất lâu: “Vậy cậu, nói cảm ơn hai người họ giúp tôi đi.”
“Được.”
“Với lại năm mới sắp….”
“Ầm___” Một tiếng vang lớn cắt ngang Dụ Phồn. Hai người cùng vô thức quay đầu nhìn ra cửa sổ, trông thấy pháo hoa long trọng sáng ngời nổ tung trên trời.
0 giờ rồi, là một năm mới.
Mặt Dụ Phồn được pháo hoa chiếu lên màu sắc rực rỡ, cậu bất ngờ nhướng mày, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hỏi: “Trần Cảnh Thâm, Nam Thành cấm pháo hoa mà?”
“Ừ,” Pháo hoa nở rộ oanh liệt giữa trời đêm, chấm nhỏ rơi xuống lóe lên ánh sáng rạng rỡ. Sau vài tiếng, trời đêm dần tĩnh lặng, Trần Cảnh Thâm nói: “Chắc bây giờ đang bị bảo vệ trật tự đô thị đuổi bắt đấy.”
“…..”
Dụ Phồn vuốt tóc, vừa định đứng lên từ đùi Trần Cảnh Thâm, eo bỗng nhiên bị ôm lại. Lòng bàn tay đặt sau lưng cậu cách lớp vải áo, nóng đến mức khiến con người ta yên lòng.
“Dụ Phồn.”
Dụ Phồn ừ một tiếng, rũ mắt đối diện với hắn. Ai ngờ Trần Cảnh Thâm gọi tên rồi lại không nói tiếp, Dụ Phồn vươn tay bóp miệng hắn: “Nói đi, Trần Cảnh Thâm.”
Ngoài cửa sổ bỗng lại có thêm vài quả pháo hoa bùng nổ, lần này còn mãnh liệt hơn lần trước nhiều, màu sắc liên tục thay đổi, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Dụ Phồn cười nói trong tiếng pháo hoa, “Trần Cảnh Thâm, hình như bảo vệ trật tự đô thị không đuổi kịp rồi.”
“Ừ.” Trần Cảnh Thâm nhìn cậu cười, nhịn không được ngẩng đầu hôn cằm cậu, “Dụ Phồn, năm mới vui vẻ. Tôi yêu cậu.”
Nét mặt Dụ Phồn chợt sững lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Trần Cảnh Thâm dựa lên ghế sô pha, thả lỏng tự nhiên nhìn thẳng vào cậu. Căn phòng lúc sáng lúc tối theo pháo hoa, nhưng đôi mắt của Trần Cảnh Thâm lại mãi mãi sáng.
Dụ Phồn thu lại nụ cười, vành tai đỏ bừng nóng cháy, tay vẫn còn nắm mặt Trần Cảnh Thâm. Cậu im lặng rất lâu, mới đều đều nói: “Trần Cảnh Thâm, đừng kiểu cách thế.”
Ngay sau đó, căn phòng được pháo hoa chiếu sáng. Dụ Phồn nâng mặt hắn lên hôn một cái, giọng mờ nhạt trong tiếng pháo hoa, không được tự nhiên, nhỏ bé nhưng chân thành, “….Nhưng mà tôi cũng vậy. Tôi yêu cậu.”
____HẾT____