– Lúc trước phụ mẫu kể cho ta nghe nhưng ta còn nhỏ quá, không hiểu được
Hôm nay nhớ lại, dường như phụ mẫu đã chính mắt nhìn thấy những cảnh sắc ấy vậy, nên người mới có thể kể lại kỹ càng đến thế
Trên mái nhà, gió tuyết gào thét, tuyết rơi ngày một dày hơn
Mạnh Hạo đứng trên tầng lầu, hướng mắt ra xa
Trước mắt hắn chỉ có tuyết rơi bao phủ, hắn không thể nhìn tới Đại Đường, không thể nhìn thấy Trường An
– Thì ra, đứng ở đây cũng không thể nhìn thấy Trường An được
–
Mạnh Hạo đứng yên một lúc lâu, khí tức trên người hắn cũng dần biến đổi, không còn giống một văn sĩ mà trở lại là một tu sĩ có tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tám
– Con đường ta đi đã thay đổi, nhưng phương hướng sẽ không đổi thay
–
Sau một lúc, Mạnh Hạo nhắm hai mắt, khoanh chân ngồi xuống
Đêm khuya, tuyết vẫn rít gào bên ngoài tầng lầu
Từ trên này nhìn xuống, toàn thành được bao phủ bởi màn đêm đen đặc, vô cùng yên tĩnh
Nhắm hai mắt lại, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh nhiều năm về trước, khi còn ở huyện Vân Kiệt, gió tuyết dường như ôn hòa hơn ở nơi này rất nhiều
Sáng sớm, Mạnh Hạo mở mắt, ánh mặt trời buổi sáng làm sáng bừng khuôn mặt
Tòa thành phía dưới trở nên nào nhiệt, người người hối hả đi lại
Mạnh Hạo cứ ở trên đó quan sát, một ngày, hai ngày, ba ngày,
trôi qua
Sau bảy ngày, hào quang trong mắt hắn dần trầm ổn trở lại, tâm tình cũng bình tĩnh hơn, cảm ngộ về nhân sinh của hắn cũng có biến hóa
Sang ngày thứ tám, Mạnh Hạo nhìn thấy dưới đường có một người đàn ông mặc hoàng bào, sau lưng là một đoàn người đứng tụm lại hướng lên tầng lầu tế thiên bái địa, phía sau có không ít người dân đi theo, nhất tề hành lễ
Mạnh Hạo đứng dậy
Theo từng lần bái lễ của đám người phía dưới, Mạnh Hạo cũng từng bước rời đi, ra khỏi tầng lầu, bảo phiến dưới chân hắn đưa hắn tiến về phía trước chợt dừng lại, Mạnh Hạo muốn quay lại nhìn tòa lầu thêm một lần nữa
Trong thời khắc đó, hai mắt hắn bỗng ngưng tụ lại
Hắn phát hiện trong những người đang quỳ lạy dưới đường trước tòa lầu có ánh sáng nhu hòa tản mát ra
Sau đó, vầng sáng này xông thẳng lên trời, khiến cho mây vần vũ hình thành một vòng xoáy khổng lồ mà phàm nhân không có ai phát hiện thấy
Vòng xoáy này hiện ra rất rõ ràng làm cho Mạnh Hạo vô cùng kinh ngạc, tâm thần chấn động mạnh
Hắn thấy tận sâu trong vùng xoáy ấy là một vùng phế tích, hài cốt cùng khí tức âm u được bao phủ bởi hắc vụ, đồng thời tản mát khí thế âm trầm và vô cùng thần bí
Bên trong vùng xoáy và khói đen ấy, hắn còn mơ hồ nhìn thấy một cỗ quan tài lớn
Bên cạnh cỗ quan tài là một cơ thể khô héo như hài cốt khoanh chân ngồi ở bên cạnh
Đột nhiên, hai mắt người này mở ra, trong con ngươi màu xám có bảy điểm sáng vờn quanh
Không gian xung quanh vẫn vô cùng ảm đạm, nhưng người này dường như có thể nhìn thấu vòng xoáy ra bên ngoài, ánh mắt đặt trên người Mạnh Hạo
Tinh thần Mạnh Hạo rung động kịch liệt, hai mắt không thể khép lại, cảm giác đau đớn đột nhiên xuất hiện, có cảm giác như bảy điểm sáng kia cũng đang muốn xuất hiện ở trong mắt hắn
Thân thể hắn xuất hiện dấu vết khô héo, từ những lỗ chân lông trên toàn thân hắn có những luồng khói đen thoát ra ngoài
Nét hoảng sợ trong người hắn bỗng tan biến, vùng xoáy bí ẩn kia cũng bị mây mù che khuất, uy áp xung quanh hắn hoàn toàn tiêu tán
Mọi việc trở lại như bình thường, như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là ảo giác
Chỉ là thân thể hắn vẫn còn dấu hiệu khô héo như lúc trước, các tia khói đen như tử khí vẫn còn tràn ra ngoài
Sắc mặt Mạnh Hạo liên tục biến hóa
Hắn cúi đầu nhìn xuống con đường phía dưới tầng lầu, đám người phía dưới vẫn không ngừng lễ bái
Sắc mặt hắn càng trở nên âm trầm, sau đó thúc giục bảo phiến hóa thành cầu vồng nhanh chóng rời đi
Tới lúc ra khỏi đô thành nước Triệu, Mạnh Hạo quay đầu nhìn lại một lần nữa tòa lầu kia, lại nhìn lên bầu trời, trong lòng nổi lên nghi hoặc
– Chuyện vừa rồi rõ ràng không phải là ảo giác
Tòa Đường lâu đó rốt cuộc là cái gì? Lúc trước ta nghĩ đó chỉ là một vật nào đó của phàm trần, nhưng xem ra không chỉ là thế
Còn vùng xoáy trên trời kia nữa, đó rốt cuộc là nơi nào
Nơi đó rất giống một vùng phế tích với vô số hài cốt, tràn ngập là tử khí
–
Da đầu Mạnh Hạo như muốn tê liệt
Trong đầu hắn còn hiện lại hình ảnh thân thể như bộ hài cốt kia hướng ánh mắt nhìn về phía hắn
Thân thể đó tràn đầy vẻ lãnh khốc, âm u, nhất là bảy điểm sáng trong con ngươi màu xám còn khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, toàn thân rét buốt
– Chiếc quan tài kia
chôn cất người nào trong đó? Tại sao lại xuất hiện bên trong vùng xoáy bí ẩn ấy? Tất cả những chuyện này có liên quan gì tới tòa Đường lâu kia? Có liên quan gì tới Đông Thổ Đại Đường hay không?
Mạnh Hạo trầm mặc nghĩ, ánh mắt nhìn về tòa lầu càng thêm kính sợ
Sau một lúc, hắn hạ xuống mặt đất, nhanh chóng rời khỏi nơi này
Hắn cảm thấy đối với việc mình bị thân thể như hài cốt khô héo trong vùng xoáy kia để ý, hẳn không phải là việc tốt đẹp gì.