“Lục phu nhân!”
Lục phu nhân tháo kính râm xuống, tiến lại về phía hai người.
“Ây yo, thì ra là Cố lão gia! Tôi không ngờ ông lại đến sớm như vậy!”
Nói xong, ánh mắt của bà dừng lại trên người Cố Doãn Doãn: “Còn đây là…”
Cố Doãn Doãn cúi gập người, lễ phép chào hỏi:
“Chào phu nhân, cháu là Cố Doãn Doãn!”
“Là Doãn Doãn sao? Trời đất, ta không ngờ con lại đẹp hơn trong ảnh đến như vậy! Người đời gặp ta còn không nhận ra luôn!”
Vừa nói, Lục phu nhân vừa tiến tới, ánh mắt quét từ đầu đến cuối thầm đánh giá cô.
Lục lão phu nhân hừ lạnh, đặt tách trà lên mặt bàn, hai tay khoanh lại.
“Chẳng phải con bé tên Cố Tiêu Tiêu mắc nợ sao? Sao bây giờ đối tượng lại bị đổi rồi?”
“À, thưa mẹ, là thế này! Con bé Cố Tiêu Tiêu đó chỉ mới mười chín tuổi, mà Tiểu Tần nhà ta cũng hơn hai mươi tám tuổi rồi! Số tuổi chênh lệch cũng rất lớn, con thấy không có hợp! Vừa hay Doãn Doãn cũng bằng tuổi với Tiểu Tần, kết duyên hai đứa lại với nhau cũng rất hợp!”
Nghe vậy, Cố Doãn Doãn nghĩ thầm trọng bụng, hoá ra người đàn ông này bằng tuổi cô. Cô chỉ sợ lấy người ít tuổi hơn mình, hoặc là lớn hơn mình quá ba tuổi.
“Với lại con nghĩ, Doãn Doãn đã trưởng thành, sau khi kết hôn với Tiểu Tần, con tin chắc con bé sẽ cùng Tiểu Tần chăm sóc tốt cho Tiểu Đông.”
“Tiểu Đông?”
Cố Doãn Doãn có chút khó hiểu, trong miệng lẩm bẩm cái tên này.
Người tên Tiểu Đông là ai cơ chứ? Tại sao cô lại cùng người đàn ông tên Tần phải có nghĩa vụ chăm sóc người đó?
Thấy cô ngây thơ hỏi, Lục phu nhân mỉm cười, đưa tay ra xoa nhẹ vào đầu Cố Doãn Doãn.
“Để sau này con trở thành Lục thiếu phu nhân, mọi chuyện trong nhà con đều sẽ biết! Nào, mau đến đây ngồi để ta được ngắm nhìn con kĩ hơn!”
Nói rồi, Lục phu nhân kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà.
Lúc này Lục lão phu nhân đứng dậy khỏi ghế sofa, tay chống gậy nhìn thẳng vào đôi mắt khó hiểu của Cố Tiêu Tiêu. Đôi mắt chất chứa vài tia độc ác liếc nhìn cô một cách như đang kinh bỉ Cố Doãn Doãn vậy, nhếch môi cười một cái.
“Học thức cô ta căn bản không có đầy đủ! Lục gia ta từ trước đến này luôn có quan niệm, dâu trưởng bước chân vào Lục gia phải là một người con gái đầy đủ bốn yếu tố công – dung – ngôn – hạnh. Con hãy nhìn mà xem, đường đường là con cháu nhà Cố gia, ai lại ra ngoài xã hội làm công việc bần hèn kia.”
Cố Doãn Doãn không hề thích bất cứ một ai đem so sánh học thức của cô, tuy cô không được học trường quốc tế nổi tiếng như Cố Tiêu Tiêu nhưng học lực suốt bao nhiêu năm qua của cô đều rất cao. Đã thế bà ta còn chế giễu công việc của cô, người có tính tự lập cao như cô đâu thể ngồi im một chỗ để mặc cho người ta văng lời nhục mạ.
Cô khó chịu ra mặt nhưng vẫn đè nén thanh âm giận dữ trong cuống học, nhẹ nhàng đáp lại:
“Vâng! Hiện tại học thức của cháu vẫn chưa có, nhưng cháu vẫn biết được chừng mực của mình. Không phải là một con đàn bà chịu yếu thế, nhẫn nhịn lắng nghe những lời nói không mấy tốt đẹp từ đối phương. Bà nói phải, đường đường là vị tiểu thư khuê các nhà Cố gia lại phải đi ra ngoài kiếm tiền, làm công việc bần hèn như bà nói. Vậy cho cháu hỏi, phải làm công việc gì mới không được gọi là bần hèn? Quan niệm của bà, tiểu thư cành vàng lá ngọc không được làm những công việc thấp kém, phải được làm việc trong môi trường rỗng rãi, có nhà cao cửa rộng, có điều hoà mát mẻ bật 24/24, như vậy mới vừa ý bác sao?”
“Cháu thật không ngờ, bà đã sống ngần ấy năm trên đời rồi mà vẫn có suy nghĩ lạc hậu đến như vậy! Vẫn còn phân biệt tầng lớp, phân biệt bè phái để mà hợp tác. Cháu từ nhỏ đã có tính tự lập, nắm bắt được rõ đâu là công việc nên làm, đâu là không nên. Dù là công việc bần hèn thấp kém như bà nói, nhưng nhận được số tiền mà mình bỏ công sức ra miệt mài nó, nó đáng lắm chứ.”
Thấy người phụ nữ phản ứng một cách mãnh liệt vậy, thâm chí cô gái còn không màng đến bề trên bề dưới. Một khi động đến tôn nghiệm của Cố Doãn Doãn, cô ngay lập tức lên tiếng, đòi lại công bằng cho mình.
Lục lão phu nhân nhìn Cố Doãn Doãn một lúc lâu, bà không những không tức giận, mà ngược lại còn mỉm cười. Cố Doãn Doãn có chút ngạc nhiên. Rõ ràng cô lớn tiếng như vậy, thậm chí xem như là đang cãi đôi co với người già, ấy vậy mà Lục lão phu nhân không hề khó chịu như cô tưởng tượng.
Cố Doãn Doãn im lặng, theo dõi từng cử động của bà.
Khuôn mặt của Lục lão phu nhân đã thay đổi hoàn toàn, không còn mang nét mặt khó chịu khinh thường người khác nữa, mà thay vào đó là nét mặt dịu dàng hiếm có.
“Phản ứng này rất quyết liệt! Có như vậy cô không bị ngã vào vết xe đổ của quá khứ.”
Nói rồi, Lục lão phu nhân chống gậy rời đi. Trước khi đi bà lão còn dừng lại một chút, mặt hơi nghiêng nói tiếp.
“Dù thế nào, ta vẫn tiếc cho con bé Tiểu San! Rõ ràng nó hi sinh tất cả, vậy mà nhận được trái đắng như vậy!”
“Mẹ à, người đã mất không nên nhắc lại làm gì! Mặc dù không thể nào quên được con bé, nhưng dù sao nó đã quá vất vả rồi! Hãy để Tiểu San ngủ yên giấc đi mẹ!”
“Ta biết rồi!” Vừa nói, Lục lão phu nhân liếc mắt nhìn về chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, sau đó lại nhìn ra phía ngoài cửa chính.
“Triết Tần sắp sửa về đến nhà rồi! Tiểu Đông chắc cũng theo ba nó đến công ty. Khi Triết Tần về, con hãy nói nó đưa Tiểu Đông lên phòng của ta. Chỉ mới nửa ngày không gặp ta đã cảm thấy nhớ cháu chắt của mình rồi!”
“Mẹ… vâng con biết rồi!”
Nghe một màng nói chuyện giữa hai người, Cố Doãn Doãn nghệt mặt ra, không hiểu chuyện gì mà họ đang để cập đến.
Gia đình này bị làm sao vậy? Cứ thần thần bí bí như vậy, càng khiến Cố Doãn Doãn thêm tò mò.
Lục phu nhân thở dài, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của Cố Doãn Doãn.
“Doãn Doãn, con đừng để tâm đến những câu nói nặng lời của bà nội nha. Bà ấy làm vậy chỉ là muốn thử trình độ rắn rỏi trong cách ứng xử của con mà thôi!”