Thấy Vân Thiên Hà tựa hồ cũng không để lời khuyên của hắn vào trong tai, Tín bá không tiếp tục nói thêm điều gì nữa, liền nhanh chóng rời đi.
Vân Thiên Hà để Sử Trường Đức đi chuẩn bị tốt một vài thứ mang tới, rồi nhanh chóng tiến vào bí thất.
Cầm lấy tờ giấy trên mặt bàn bí thất, mở ra liếc mắt xem một lượt, liền vận công hủy diệt thành bụi, cười nói:
– Nghĩ không ra người thanh niên gặp được tại đầu đường Lợi Châu, cư nhiên chính là Tiêu thị Hải Châu, nếu như người này đã tới, như vậy lão đầu Lâm Cận Hiên kia hắn là cũng tới Kinh Thành rồi, lần này thực sự càng lúc càng thú vị hơn rồi!
Sau đó, Vân Thiên Hà vuốt vuốt cằm trầm ngâm nói:
– A, có nên khiêu khích lão đầu này một chút hay không đây?
Nhưng suy nghĩ một chút, tốt nhất nên tạm thời buông tha ý niệm này trong đầu, sau đó liền lấy giấy bút bên cạnh, trước tiên viết một phong thư khá dài, thẳng cho tới tận canh hai mới hoàn toàn viết xong phong thư này.
Nhìn kỹ một lần nữa, cẩn thận kiểm tra không còn chỗ nào sai sót, gập lại đút vào bao bì, đi ra sân, cánh tay hơi đưa lên, Vân Tường liền bay cực nhanh hạ xuống cánh tay của hắn.
Vân Thiên Hà đút phong thư vào một ống trúc nho nhỏ đóng nút lại, sau đó hướng về phía Vân Tường tạo một động tác thủ thế đặc biệt, Vân Tường tựa hồ như nhìn một cái đã hiểu ra, liền dùng mỏ của mình ngậm ống trúc trong miệng, sau đó Vân Thiên Hà ngưng thần cùng với Vân Tường kết nối tâm thần, dùng ý niệm của chính mình quán nhập vào đầu Vân Tường một ít hình ảnh, còn có mệnh lệnh, Vân Tường liền dùng đầu vô cùng thân thiết cọ cọ vào mặt Vân Thiên Hà, sau đó giương cánh bay lên, lao vào trong bầu trời đêm đen kịt, rất nhanh đã không còn thấy hình bóng.
…
Đồ phủ Lợi Châu.
Lúc hừng đông, phía Đông đã hiện lên tia sáng mặt trời đầu tiên.
Giống như thường ngày, An bá từ rất sớm đã tỉnh dậy, cầm một cây chổi thanh lý quét dọn các nơi trong phủ, tựa hồ mấy chục năm qua chưa bao giờ bị gián đoạn.
Bất quá theo sắc trời mông lung mờ mờ, có thể thấy, cánh tay An bá cầm chổi, hơi hơi run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt như đang có bệnh, hình như thoáng cái đã già nua hơn mười mấy tuổi.
Lúc này, trên bầu trời Đồ phủ, đột nhiên xuất hiện một điểm đen, ngay sau đó điểm đen này dần dần phóng đại, hiển hiện ra một đầu chim ưng uy vũ thần tuấn.
An bá đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên, bất quá khi nhìn thấy đầu chim ưng này, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, sau đó lẩm bẩm nói:
– Quả nhiên không giống hài tử bình thường, đầu chim ưng này cư nhiên bị hắn huấn luyện thành tinh thú, chỉ trong thời gian không tới một đêm đã có thể bay trở về Lợi Châu, xem ra có thư gửi lão gia rồi!
Lúc này, Vân Tường bay xuống hạ trên nóc một mái nhà trong Đồ phủ, tựa như vương giả, dùng đôi mắt ưng sắc bén nhìn quét qua động tĩnh trong phủ một chút, sau khi thấy được hình ảnh An bá không xa, đôi mắt ưng kia tựa hồ thấy hình ảnh này giống hệt với hình ảnh Vân Thiên Hà gửi trước đó, Vân Tường lại một lần nữa vung cánh, bay lên bầu trời rồi lao xuống ngay trên đầu An bá, đồng thời cái mỏ há ra để ống trúc vẫn ngậm trong miệng hướng về phía An bá rơi xuống, lập tức một lần nữa lao lên trời bay đi, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt vài cái đã không còn thấy hình bóng.
Nhìn Vân Tường bay đi, lúc này An bá mới khom lưng, nhặt ống trúc rơi trước mặt, cũng không mở ra xem, không tiếp tục quét tước, rất chóng bước đi hướng về phía chủ trạch.
Khi An bá đi tới chủ trạch, cũng không cần phải thông báo, lúc này Đồ Nguyên Tán đã rời khỏi giường, đang chuẩn bị ra ngoài đi lại, liền thấy An bá cầm theo một ống trúc tới gần.
– An bá, người hãy an dưỡng thân thể cho thật tốt, không được tiếp lục làm lụng vất vả nữa!
Thấy trạng thái thân ảnh An bá không được tốt lắm, thần sắc Đồ Nguyên Tán thân thiết nói.
An bá liền đáp lại:
– Không nghĩ tới Lâm Cận Hiện trong ba mươi năm qua, cảnh giới lại có đề thăng, tuy rằng chúng ta chiến đấu lưỡng bại câu thương, thế nhưng có thể giải được ân toán ba mươi năm trước, điểm thương tổn nho nhỏ này không coi là cái gì!
Đồ Nguyên Tán nhìn thấy bàn tay An bá có cầm một ống trúc, liền hỏi:
– An bá, người đây là?
– A, đây là hài tử Thiên Hà dùng đầu chim ưng nó huấn luyện đưa thư tới, hẳn là gửi cho lão gia, mời lão gia xem qua!
Nói xong, An bá cầm ống trúc đưa vào tay Đồ Nguyên Tán.
Đồ Nguyên Tán tiếp nhận ống trúc, cũng cười cười nói:
– Hài tử này, chung quy có chút khác hẳn so với người bình thường, nghĩ không ra còn có thể dùng chim ưng để truyền tin, hiệu suất quả thực nhanh hơn tới mấy chục lần!
Nói xong, Đồ Nguyên Tán liền mở ống trúc, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy gấp nhỏ, hắn lấy tờ giấy cuốn tròn nho nhỏ, chậm rãi mở ra nhìn qua một lượt.
Chỉ là khi nhìn thấy nội dung trong lá thư này, sắc mặt Đồ Nguyên Tán lúc này vừa mừng vừa sợ, bàn tay già nua cầm thư, cư nhiên có chút run rẩy không yên.
Mà hắn cũng không tiếp tục đoạn nội dung bên dưới, trực tiếp hét lớn một tiếng nói:
– Dương quản gia, lập tức gọi Chính Long và Chính Thanh tới gặp ta, nói hai đứa nó trong thời gian một nén hương phải chạy tới, nhanh đi!