“Hả?” Không biết đã xảy ra chuyện gì, Mạc Chi Dương mở mắt ra một khe hở, nhưng thực sự không thể nhìn thấy rõ, dường như có thứ gì đó lạnh lẽo đang cọ vào người mình, theo bản năng dùng tay phải nắm lấy, lạnh lạnh, có thể giảm bớt nhiệt trong cơ thể.
Ánh mắt Đàm Tổng tối sầm lại, rút tay ra dỗ dành: “Dương Dương ngoan.”
Làm thế nào có thể ăn thỏ? Thỏ thỏ đáng yêu như vậy? Tất nhiên muốn ăn rồi!
Còn phải ăn theo nhiều cách khác, thỏ mềm đương nhiên tươi mới ngon miệng, cần đem con thỏ lột sạch sẽ, như vậy mới cho vào miệng, sau đó lật lại.
Lúc này cần phải tránh chỗ bị thương, không làm thỏ bị đau, nếu không người ăn thịt thỏ sẽ cảm thấy đau lòng.
Đem thỏ đặt lên giường, trước tiên phải ăn nơi toả ra mùi hương, đó là nơi mềm và ngọt nhất của thỏ, nhất định phải nếm thử trước, thử nhiều lần, đem hô hấp của con thỏ hấp thụ hết, có lợi cho việc nấu nướng sau này.
Sau khi ăn phần mềm và ngọt nhất của thỏ, khẳng định phải đến món khai vị, món khai vị ngon nhất là đậu phộng, hạt đậu phộng có màu hồng nhạt, nhấm nháp nhiều lần hương vị càng ngon.
Đương nhiên, mặc dù thiên nhiên ban tặng, nhưng mọi người cũng cần có một chút quà đáp lễ, ban cà rốt mà thỏ con muốn ăn, để thỏ con đỡ thèm.
“Dương Dương, em có biết anh là ai không?” Đàm Tổng ngồi xếp bằng trên giường nhìn cậu, nhịn không được đưa tay vén mái tóc ướt đẫm trên trán cậu, lộ ra đôi mắt đẹp.
Mạc Chi Dương hai mắt đờ đẫn, vòng tay qua cổ hắn, ngồi trên đùi hắn, vừa nhìn thấy hắn ánh mắt liền tiêu điểm, liền ấp úng: “Đàm Tổng, là Đàm Tổng.”
Sau khi nói xong, liền nhịn không được mà vặn vẹo eo.
Nghe cậu gọi tên mình, Đàm Tổng vô cùng vui mừng, ôm người đè xuống, để cậu ăn thêm: “Dương Dương, anh xin lỗi đã không thể bảo vệ em thật tốt.”
“Đàm… Tổng, Đàm Tổng.” Mạc Chi Dương lúc này thoạt nhìn ý thức có chút cuồng loạn, không nhớ ra được cái gì: “Đàm Tổng, muốn….”
“Cho em, đều cho em, Dương Dương!”
Một con thỏ ăn cả một đêm, đến khi con thỏ mệt mỏi, không động đậy được nữa mới thả ra, lăn ra ngủ như chết, nhìn hai tai còn đang run rẩy liên tục, thực bất an.
Đàm Tổng luyến tiếc không muốn rời đi, liền ôm người nằm xuống, vỗ nhẹ vào lưng cậu để an ủi.
Mãi đến chiều ngày hôm sau, Mạc Chi Dương mới tỉnh lại, toàn thân nháy mắt căng cứng, sau khi nhận ra người đang ôm mình là hắn, mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn ra.
“Có khó chịu không?” Thời điểm cậu căng cứng người Đàm Tổng đã tỉnh lại, hắn cũng không dám ngủ, vỗ vỗ lưng cậu: “Dương Dương không sao, anh ở đây.”
Dựa vào lòng ngực của hắn, Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, em…. Anh đến khi nào?” Sau khi bị kéo vào, bản thân liền mất ý thức, không nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Anh thấy có người đưa thông tin nặc danh cho mình, nói số phòng, anh đi tìm thì thấy em bị …. Bị lôi vào, sau đó anh liền xông vào, không sao đâu, gã ta không làm gì em.” Nói đến đây, Đàm Tổng liền cảm thấy tức giận, hắn nên phái người đi theo cậu mới đúng.
Nghe vậy, Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu như bị Ngũ gia tai to mặt béo kia đụng vào, cậu sẽ kinh tởm đến mức tự sát tạ tội.
“Thực xin lỗi, em không nên ra ngoài mà không có tâm phòng bị.” Mạc Chi Dương nói, xoa gương mặt hắn, tên này hẳn là rất lo lắng.
Đàm Tổng nơi nào nỡ trách tội, đều không phải lỗi của cậu, chỉ đưa tay áp lên bàn tay trên mặt mình: “Anh chỉ hận anh không để ý, không bảo vệ được em, em và Tiểu Nhiên đều là những thứ anh muốn bảo vệ, nhưng anh đã bất cẩn.”
Không đúng, Mạc Chi Dương đã tỉnh ngộ, hai người họ không nên tự trách mình hay cảm thấy áy náy, nên giết hay xẻo thì hai người kia phải chịu mới đúng, chịu đựng đau eo ngồi dậy.
Với tay phải đến tủ đầu giường, mở ngăn kéo, lấy ra thuốc và bật lửa, vừa định đốt một điếu, mới nhìn thấy tay trái đau nhói, nhớ tới đêm qua, thời điểm mình bị đá mấy phát kia.
Biết cậu định làm gì, Đàm Tổng ngồi dậy, giúp cậu châm thuốc: “Có khó chịu chỗ nào không?”
“Trong lòng không thoải mái.” Mạc Chi Dương hút điếu thuốc, cúi đầu cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Từ trước đến nay, cậu làm nhiệm vụ chưa bao giờ bị bắt nạt như thế này, lẽ ra ngay từ đầu nên đem Đan Tuyền đánh liệt, mới không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tựa hồ biết những lời này có ý gì, Đàm Tổng cầm lấy tay điếu thuốc trên tay cậu, tự mình hút một hơi nhưng không nuốt xuống, ghé đến bên tai cậu, khói theo thanh âm chui vào tai: “Anh đã bắt giữ hai người kia lại, em muốn làm gì thì làm.”
Nói xong, nhìn thấy tay trái bị thương của cậu, nắm lấy đưa tay lên môi mà hôn: “Tối hôm qua anh chịu đựng một bụng lửa, mới không có giết chết bọn họ tại chỗ.”
Mạc Chi Dương đột nhiên cười khẽ, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Không được.” Giết người bằng một phát súng là một cách chết rất hạnh phúc, làm sao có thể để hai người bọn họ dễ chịu như vậy?
“Tất cả đều nghe em, nhưng em phải dưỡng thương cho thật tốt, bọn họ sẽ bị giam giữ cho đến khi nào tay em lành lại.” Nói xong, Đàm Tổng trộm hôn một cái.
Hút thuốc xong, Mạc Chi Dương vẫn cảm thấy buồn ngủ nên đi ngủ trước.
Đàm Tổng có việc phải làm, dỗ người ngủ xong, mặc quần áo vào mở cửa, liền nhìn thấy Tiểu Nhiên đang ngồi cạnh cửa: “Sao con lại ở đây?”
“Đã một ngày rồi con không gặp được anh Dương.” Tiểu Nhiên cúi đầu nhìn con thỏ trong tay mình, cảm thấy ủy khuất, trước đây anh Dương sẽ không như vậy.
“Ngoan.” Đàm Tổng an ủi, đem cửa đóng lại, cúi người bế Tiểu Nhiên lên rồi đi xuống lầu: “Anh Dương của con hôm nay không được khỏe, chúng ta làm phiền cậu ấy, được không? Chờ cậu ấy khỏe hơn, liền chơi cùng con.”
Tiểu Nhiên mặc dù không vui nhưng cũng rất nghe lời: “Được rồi!”
Mạc Chi Dương bị mùi thơm đánh thức, mở mắt ra liền thấy Đàm Tổng ngồi ở bên giường, khuấy tô cháo trên tay đang nóng hầm hập: “Anh đem bọ họ đi đâu rồi?”
“Uống cháo.” Đàm Tổng không lên tiếng quấy loạn cháo thịt trong tay.
Hắn sẽ không băm người ta thành thịt vụn chứ? Mạc Chi Dương trong lòng lộp bộp.