“Hoàng thượng, sao vậy?” Lý Đức Minh thấy Văn Chân sắc mặt đại biến, vội vàng hỏi.
“Không việc gì.” Văn Chân ổn định tâm thần, lập tức suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân trong đó. Có thể có hiện tượng này, hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, thì chính là công pháp Ninh Vân Tấn học là cùng năng lực huyết mạch hỗ trợ lẫn nhau, công pháp như vậy thì Văn Chân biết tồn tại trên đời phi thường ít, hơn nữa đều được nắm chắc ở trong một số đại gia tộc truyền thừa ngàn năm, cũng không biết hắn là ở đâu học được.
Giờ khắc này hắn có thể xác định công phu Ninh Vân Tấn không phải từ chỗ lão sư Âu Hầu học được, chỉ sợ tiểu tử này có kỳ ngộ khác!
Công pháp cùng năng lực huyết mạch liên hệ với nhau, có thể ảnh hưởng thậm chí tăng lên năng lực huyết mạch, so với công pháp bình thường càng thần kỳ. Nếu biết tình huống vừa rồi có thể là vì giữa công pháp ảnh hưởng lẫn nhau. Văn Chân liền định tâm thần lần thứ hai đưa nội lực của mình vào.
Sau khi đưa vào nội lực, thể lực của Ninh Vân Tấn còn sót lại nội lực giống như Thao Thiết, tham lam hấp thu, không ngừng dung hợp sau đó lớn mạnh bản thân.
Nội lực Văn Chân ở trong cơ thể hắn sau khi tuần hoàn một vòng, sắc mặt quả thật âm trầm đến đáng sợ. Hắn trăm triệu không nghĩ tới, trong Ninh Vân Tấn cư nhiên có kỳ độc tan rã năng lực huyết mạch, nếu không phải tiểu tử này luyện công pháp thần kỳ, một tế thiên giả chỉ sự cũng đã bị hủy.
Cùng so sánh, độc Mỹ nhân kiều nhỏ bé kia quả thật là gặp sư phụ.
Lúc này Văn Chân cũng đã hiểu được trong cơ thể Ninh Vân Tấn vì sao trống rỗng như thế, hiển nhiên bản thân hắn cũng không biết đã trúng kịch độc, chính là nội lực lại vẫn đang cùng độc kia tiến hành chống đỡ, hơn nữa lại trúng một loại độc mới, loại cân bằng này đã bị đánh vỡ.
Lúc này Ninh Vân Tấn đúng là thời điểm cần nội lực đi áp chế hóa giải độc kia, Văn Chân liền càng phóng ra không dám buông tay, đành phải không ngừng mà đem nội lực của mình vận chuyển qua.
Lý Đức Minh thấy Hoàng thượng sau khi vì Ninh công tử truyền công, sắc mặt trở nên càng ngày càng trắng, không khỏi vội xoay quanh, rồi lại không dám chút nào đánh ngắt hai người, đành phải ra ngoài phân phó đem địa long lại đốt lên một chút, mà còn chuẩn bị tốt nước ấm.
Truyền công này thì gần như dùng một canh giờ, nội lực Văn Chân cũng chỉ mười còn ba, loại hành động một hơi cưỡng chế lấy lượng lớn nội lực này cực kỳ hại thân, sau khi Ninh Vân Tấn tự động chặt đứt liên hệ giữa hai người, Văn Chân thiếu chút nữa lảo đảo một cái té trên đất.
May mắn Lý Đức Minh vẫn luôn thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm tình trạng của Văn Chân, một tay đỡ lấy người.
“Hoàng thượng, ngài đây là…đây là…” Lý Đức Minh là càng biết tâm tư của Văn Chân, ngược lại càng không nghĩ khuyên nhủ hắn, cũng không biết nên khuyên như thế nào. Nếu không phải đối với Ninh công tử chân tâm thật lòng, với thân phận của Hoàng thượng rõ ràng là có thể tùy tiện làm bậy, chỉ là thu một hài tử của thần tử làm luyến đồng mà thôi, căn bản không phải chuyện lớn gì.
“Đi chuẩn bị nước đi!” Văn Chân suy yếu mà đẩy hắn ra, phân phó nói.
Lý Đức Minh vội vàng đáp ứng, thở dài, bước chân bước đã ra ngoài gọi người.
Trong bể lần nữa đổ đầy nước, hơi nước tràn ngập ở bên trong, Văn Chân liếm liếm môi, quay đầu nhìn Ninh Vân Tấn.
Cũng có lẽ là bởi vì độc hóa huyết trong cơ thể bị áp chế, Ninh Vân Tấn có vẻ tinh thần hơn, hắn nguyên bản đã chỉ là bởi vì mất máu quá nhiều, lại chấn kinh quá độ mới ngất đi.
Giờ phút này mặt của hắn kiều diễm giống như hoa đào nở rộ, hồng phấn phấn mà sáng lên đều đều từ hai má lan ra đến cần cổ thon dài. Nếu không phải hô hấp của hắn vô cùng nặng nề, thỉnh thoảng lại ma xát hai chân của mình, quả thật giống như là đang câu dẫn người.
Văn Chân nuốt một ngụm nước bọt, thầm mắng mình một câu, người là còn bị thương đó, những chuyện loạn thất bát tao đó không phải bây giờ có thể nghĩ! Hắn mạnh mẽ dựng tinh thần, vươn tay tìm chỗ vạt áo Ninh Vân Tấn, chuẩn bị trước giúp hắn thanh lý vết bẩn.
Áo ngoài Ninh Vân Tấn từng lớp lớp bị lột xuống, khi quần dài cuối cùng che cơ thể bị cởi ra, lộ ra chân dài thẳng tắp, ánh mắt Văn Chân thiếu chút nữa chuyển đi không được.
Quần áo khi bọc ngoài không lộ ra, nhưng mà sau khi bỏ quần áo, Ninh Vân Tấn vốn rèn luyện bắp thịt đã lộ ra, nhiều hơn một phần thì thừa, thiếu một phần thì gầy. Mỗi một tấc da đều trơn nhẵn, co dãn mười phần, mà làn da thì nhẵn nhụi trắng nõn đến gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, nơi tay sờ trắng mịn dính tay, như là một khối ôn ngọc tốt nhất.
Không hề nghi ngờ, đây là kiệt tác của trời cao.
Cho dù là Văn Chân quen nhìn người đẹp, cũng thật là ngăn cản không được hấp dẫn như thế, ngay tại thời điểm hắn thiếu chút nữa không nhịn được, đột nhiên nghe thấy cửa truyền đến tiếng bước chân.
Hắn hét lớn một tiếng, “Ra ngoài.”
Lý Đức Minh kỳ quái hỏi, “Hoàng thượng, nô tài dẫn người lại đây hầu hạ ngài và Ninh công tử tắm rửa thay quần áo…”
“Ra ngoài.” Âm thanh Văn Chân trở nên khàn hơn chút, lại lạnh lùng hạ lệnh nói, “Không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần.”
Rất nhanh tiếng bước chân ngoài cửa đã đi ra, nhìn thoáng qua trên cánh tay Ninh Vân Tấn vừa mới băng thương kỹ, Văn Chân lắc đầu hít một hơi, “Thật sự là nợ ngươi. Trẫm chính là lần đầu tiên hầu hạ người khác đó!”
Nếu luyến tiếc để người ngoài nhìn thấy cảnh đẹp như thế, Văn Chân đành phải nhận mệnh dùng khăn ướt từng tấc vì Ninh Vân Tấn chà lau, rửa sạch máu đen, khi hắn đem khăn vải xát qua chồi non ở giữa hai chân hơi hơi run run đứng thẳng, Văn Chân tự nhận là thái sơn sụp cũng mặt không đổi sắc tay cư nhiên run rẩy.
Thật vất vả đem Ninh Vân Tấn xử lý tốt, Văn Chân cư nhiên cả người đầy mồ hôi, hắn dùng thảm lông đem người quấn kỹ, mình thì nước ấm dư lại tắm sạch hoàn tất.
Lần nữa chọn bộ áo tắm mặc vào, Văn Chân xoay người ôm Ninh Vân Tấn rời khỏi phòng, dọc theo hành lang uốn lượn, đi vào một phòng ngủ.
Nơi này là chỗ nghỉ ngơi của Văn Chân, trang trí tuy rằng không bằng hoàng cung, nhưng cũng cực kỳ hoa lệ, chỉ là một chiếc giường ngủ đã chiếm một nửa diện tích.
Văn Chân vừa mới xoay người đem Ninh Vân Tấn đặt ở trên giường mình, không đợi hắn đứng dậy, Ninh Vân Tấn đột nhiên một phen xốc chăn lên, một tay kéo vạt áo của Văn Chân.
Sợ mình trong lúc vô tình thương tổn đến Ninh Vân Tấn, Văn Chân cưỡng chế lại ý thức phản kháng, mặc cho Ninh Vân Tấn kéo mình.
Ninh Vân Tấn hai mắt tuy rằng mở, nhưng mà lại sáng vụn lại vô thần, mông mông lung lung phủ một tầng sương mù, miệng hắn hơi hơi vểnh, thở dốc nói, “Nóng, nóng quá…”
Cũng có lẽ là làn da lạnh lẽo của Văn Chân hấp dẫn Ninh Vân Tấn giờ phút này thần chí không rõ, hắn đảo khách thành chủ một phen đẩy ngã Văn Chân, áp lên.
Nhìn Ninh Vân Tấn chỉ dùng một bàn tay đã cởi sạch quần áo của mình, dán ở trên người mình liên tục cọ xát, Văn Chân trong lòng thật sự là vừa mừng vừa sợ lại rối rắm.
Mỹ nhân kiều cư nhiên thời gian này đã phát tác!