“Ai cũng biết Sở đại hiệp đã nói là làm. Ta sao lại không tin?” Quân Thư Ảnh cười nói.
“Chuyện này…” Cách một chấn song, Sở Phi Dương nhìn thật sâu vào Quân Thư Ảnh. “Quân Thư Ảnh, ngươi nghe ta, đưa giải dược cho các môn phái, rồi mang Tiểu Thạch Đầu đi theo ta. Từ nay về sau, dù ngươi muốn tiếu ngạo giang hồ, hay muốn ẩn cư, đã có Sở Phi Dương ta bồi ngươi. Dù ngươi muốn phiên giang đảo hải, chỉ cần không lạm sát người vô tội, ta cũng sẽ bồi ngươi.
Quân Thư Ảnh vừa nghe xong, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Sở Phi Dương cũng trở nên lạnh lùng.
Sở Phi Dương dừng lại một chút, ánh mắt nhu hòa, ẩn chứa vô vàn yêu thương. Hắn nói tiếp: “Ta vĩnh viễu yêu thương ngươi, cưng chiều ngươi, không rời xa ngươi, không để ngươi lẻ loi một mình. Quân Thư Ảnh, đến bên ta đi.” Sở Phi Dương vươn tay về phía Quân Thư Ảnh, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào y.
Quân Thư Ảnh nhìn bàn tay kia, lặng im một lúc, nét mặt âm trầm bất định. Cuối cùng y nghiến răng nói: “Sở Phi Dương, ngươi có biết vì sao người khác chán ghét ngươi không?”
Sở Phi Dương nghe thấy giọng nói phẫn hận như vậy, ánh mắt nhu tình cũng biến mất. Hắn chậm rãi thu tay về, lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh tức giận nói: “Ngươi nhìn xem tình thế ngươi như thế nào. Cái mạng nhỏ của ngươi hiện giờ đang nằm trong tay ta, chỉ cần ta muốn, ta có thể bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến! Ngươi có tư cách gì mà tự cao tự đại như vậy? Ta hiện giờ nắm trong tay toàn bộ võ lâm, muốn lên trời xuống đất, phiên giang đảo hải, còn cần ngươi bồi ta? Ta muốn giang hồ tinh phong huyết vũ, sinh linh đồ thán, ngươi có thể ngăn cản ta? Ngươi cho rằng ta vui mừng khi ngày đó bị ngươi quản chế? Ngươi nên biết, những ngày đó là sự sỉ nhục của ta, sự quan tâm bố thí của ngươi khiến ta ghê tởm đến cực điểm! Hiện giờ ta nắm quyền, ta muốn ai sống thì người đó được sống, ta muốn ai chết thì kẻ đó phải chết. Sở Phi Dương, ta đã cho ngươi cơ hội mà ngươi không biết bắt lấy, vậy ngươi hãy chịu chết đi!”Sở Phi Dương nghe xong, than nhẹ, sự mệt mỏi dần xuất hiện trên gương mặt. Hắn bất đắc dĩ nói: “Ra ngươi hận ta như vậy… Nếu vậy, ta hiểu rồi. Đủ rồi, ngươi đi đi.”
Quân Thư Ảnh vừa tức giận vừa nhìn Sở Phi Dương lui về góc tối, điểm vào người Tống Lam Ngọc đang hôn mê bất tỉnh vài cái, Tống Lam Ngọc liền dần hồi tỉnh. Sở Phi Dương sợ y nghe được hai người nói chuyện đã điểm huyệt để y ngủ đi.
Quân Thư Ảnh còn rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại không biết làm sao để lên tiếng. Sở Phi Dương làm bộ dạng nản lòng thoái chí muốn đuổi khách, Quân Thư Ảnh cũng không cam tâm cứ như vậy mà rời đi.
“Ta hỏi lại ngươi lần cuối, rốt cuộc ngươi có nguyện ý hay không?” Quân Thư Ảnh lạnh lùng hỏi.
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Không cần nhiều lời, ngươi đi đi.” Sở Phi Dương cũng lạnh lùng trả lời từ trong góc tối. Quân Thư Ảnh càng thêm tức giận, cắn môi căm tức, một lúc sau mới hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh rời đi, nắm đám rơm khô dưới đất ném vào cửa lao.
“Quân Thư Ảnh, ngươi cứ việc kiêu ngạo đi. Ta tuyệt đối sẽ không buông ngươi ra, tuyệt đối không…” Sở Phi Dương khẽ nói. Bỗng nhiên hắn mỉm cười, một tia vui thích đột nhiên lóe lên trong mắt hắn trong giây lát rồi biến mất.