Dương Cửu Lang vội đến gần, cản không cho y ngồi xuống: ”Xin chỉ giáo?”
Trương Vân Lôi liếc hắn: ”Nhà ngươi bán muối đúng không?”
”Đúng vậy!” Dương Cửu Lang gật đầu, nói với vẻ đắc ý: ”Ông tổ bếp Chiêm công từng nói: ‘Trong muôn vàn mỹ vị, muối là đứng đầu!’ tuy nói muối rẻ, nhưng ai mà không ăn muối chứ? Lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh đấy!”
Trương Vân Lôi lại hỏi: ”Cha ngươi là muối quan?”
”Đúng vậy, muối quan đời thứ ba, giàu nứt vách đổ tường!” Dương Cửu Lang lại gật đầu, nhướng nhướng mày với y: ”Em không tham tiền à? Đi theo ta tuyệt đối sẽ không khiến em thiệt thòi!”
Trương Vân Lôi lắc đầu: ”Người xưa có câu không ai giàu ba họ, theo ta thấy truyền không tới đời ngươi đâu.”
”Vì sao chứ?” Dương Cửu Lang tặc lưỡi: ”Em thấy thế nào mà mong được nhà ta phá sản? Trừ phi cả nước đều không ăn muối nữa!”
”Không phải vấn đề muối.” Trương Vân Lôi giải thích: ”Ý của ta là đi theo làm việc cho Hoàng gia, sớm muộn gì cũng chết không được tử tế.”
Lời này nghe hơi nhảm, Dương Cửu Lang nhếch môi, tò mò nói: ”Như nào cơ?”
Thấy hắn có hứng thú, Trương Vân Lôi vội đặt tách trà xuống, đến gần hắn nói: ”Ngươi xem đi, bây giờ muối của quan giá cao hàng thì ế, muối lậu ngày càng lộng hành, thương nhân buôn muối cuối cùng sẽ từng bước tuột dốc không phanh, vả lại huynh nhìn cái triều đình mục nát đó đi, còn có thể tồn tại được mấy năm nữa chứ?”
Dương Cửu Lang nghe vậy thì giật mình, vội chỉ vào y nói: ”Em vô lễ!”
”Có bản lĩnh thì ngươi đi kiện ta đi!” Trương Vân Lôi hất cằm, không chút sợ hãi.
”Được rồi được rồi, không trêu em nữa.” Dương Cửu Lang không lộn xộn nữa, chân thành nói: ”Thật ra cái mà em nói thì ta cũng nhìn ra được, nhưng chuyện quốc gia đại sư sao có thể để chúng ta quản được chứ, chỉ có thể đi đến bước nào hay bước đó, vừa rồi ta cũng nói đó, cho dù bây giờ cha ta có về hưu thì nhà ta cũng sẽ không chết đói.”
”Trời ơi! Ngươi không thể có chút tham vọng nào à!” Trương Vân Lôi suýt đã nổi nóng: ”Cả đời dài được bao nhiêu chứ? Suốt ngày sống phóng túng thì còn ý nghĩa gì nữa! Chúng ta có thể làm chút nghề khác mà! Quốc pháp cũng không có văn bản rõ ràng nào quy định phụ thân làm quan thì con không được theo thương nghiệp, cơ bản ngươi có thể làm chút chuyện buôn bán không liên quan đến muối mà!”
Y là rảnh đến phát chán đây mà, Dương Cửu Lang không khỏi bật cười, nhíu mày nói: ”Vậy ta mở một tiệm đổi tiền, cướp việc làm ăn của nhà anh rể em nhé?”
Lúc này Trương Vân Lôi nguýt hắn, thấy thái độ cà rỡn này cũng lười nói chuyện tiếp với hắn.
Dương Cửu Lang thấy y giận, vội đứng đắn hỏi lại y: ”Vậy theo em thì ta có thể làm được nghề gì?”
Trương Vân Lôi liếc nhìn hắn, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, vừa cười vừa đề nghị hắn: ”Đầu tư cổ phần!”
”Đầu tư cổ phần?” Dương Cửu Lang nhếch mày, dáng vẻ nghe không đáng tin.
”Đúng vậy, chính là đầu tư cổ phần!” Trương Vân Lôi kích động phách tay, nói kỹ với hắn: ”Hiện tại ở Bắc Kinh nghề gì cũng có, hai chúng ta lại không có có món gì mới mẻ có thể bán được, không phải đầu tư cổ phần là đơn giản nhất sao?”
Còn đầu tư cổ phần là đơn giản nhất nữa chứ? Nhóc con này suy nghĩ quá đơn giản! Dương Cửu Lang cười bất đắc dĩ, lại sợ y giận nên vẫn ra vẻ nghiêm túc hỏi y: ”Vậy ta đầu tư cổ phần vào nhà ai?”
Trương Vân Lôi nhướng mày cười: ”Quách, Châu, Vương, Tạ.”
Dương Cửu Lang sững sờ, không nhịn được bật cười: ”Không phải ta nói chứ, không thể bất công như vậy được, mấy nhà đó có nhà nào không có quan hệ họ hàng thân thích với em?”
Nụ cười của Trương Vân Lôi lập tức cứng đờ, lặng lẽ nhìn hắn: ”Ngươi không chịu à?”
”Chịu, chịu chứ!” Dương Cửu Lang vội sửa lời, vỗ vỗ tay y lấy lòng: ”Của ta chính là của em, của em vẫn là của em, cho dù em có giật sập nhà cho họ luôn ta cũng không có ý kiến gì, còn tự tay giúp em giật sập, đích thân đem đi giúp em!”
Trương Vân Lôi không thèm tin lời hắn, y giải thích: ”Ta nói cho ngươi biết, thời đại thay đổi vô thường, có nhiều thứ chắc chắn sẽ bị đào thải, triều đình bây giờ đang thoi thóp, kẻ bị đào thải đầu tiên chắc chắn là các thương nhân ăn quan lương như các ngươi, về phần nhà họ Quách, mấy năm nay Đào Dương đã nghĩ tới sẽ có một ngày như thế rồi, đã sớm không chỉ dựa vào mấy cửa hiệu tiền trang đó để ăn cơm nữa.”
”Phải phải phải, em nói rất phải!” Dương Cửu Lang gật đầu liên tục, lại thuận theo y hỏi: ”Vậy Đào Dương định dựa vào cái gì để kiếm cơm?”
Trương Vân Lôi gãi đầu: ”Cái này…Ta cũng không rõ, nó không nói nhiều, hình như là cùng Bánh ca với Tứ ca mua bán nhà đất gì đó, nó nói thứ đó đảm bảo giá trị tiền gửi, qua vài trăm năm nữa cũng đáng tiền.”
Dương Cửu Lang nghe vậy thì khẽ gật đầu, lẳng lặng cảm thán trong lòng tiểu tử Đào Dương này có con mắt nhìn rất hiểm, đúng là nhà đất thì bảo đảm được giá trị của tiền gửi và đáng tiền, Bánh ca với Tứ ca đã làm môi giới nhà đất nhiều năm, lại còn là người trong nghề ở phương diện này, lần này nhà họ Quách ổn thỏa rồi!
Trương Vân Lôi không để ý hắn đang suy tư, tự mình nói tiếp: ”Về phần nhà họ Châu, nhà cậu ấy có được danh tiếng lâu năm, xem bệnh bán thuốc ắt không thể thiếu trong đời sống, nhất định không có bất ngờ gì lớn xảy ra.”
”Nhà của Cửu Long thì khỏi phải nói, ai làm người cũng cần phải ăn cơm, nhà đó tuyệt đối không bao giờ suy sụp được, cho dù sau này người người nhà nhà đều tay làm hàm nhai tự trồng lấy lúa gạo lương thực thì nhà cậu ấy cũng không chết đói.”
”Còn cả Tạ sư gia nữa, người ta là nhà bán vàng, vàng ròng bạc trắng bày đầy, cho dù hôm nay có đóng cửa thì cũng không lo đến tiền tiêu.”
”Về phần tiệm vải nhà họ Tần, phương diện này ta không rõ lắm, nhưng dù sao lão Tần vẫn là một bác sĩ, không dựa vào tiệm vải thì vẫn sống được, Bắc Kinh bây giờ chỉ có một mình bệnh viện của cậu ta là bệnh viện tây y, chắc chắn không phải lo.”
Dương Cửu Lang nghe y nói xong, không khỏi phì cười: ”Theo như em nói, cuối cùng chỉ đào thải nhà ta thôi à?”
Trương Vân Lôi âm thầm thở dài: ”Thế sự vô thường, ai biết trước được tương lai thế nào? Theo ta nói thì vẫn nên đề phòng chu đáo sẽ tốt hơn, ngươi đừng quản, nghe theo ta không sai được đâu, ngươi nói ta nghe xem tất cả của cải của nhà ngươi, ngươi có thể quyết định được bao nhiêu?”
Dương Cửu Lang nhướng nhướng mày: ”Cha ta không có khái niệm gì đối với tiền cả, ta lại là con trai độc nhất của ông ấy, ít nhất ta có thể làm chủ hai phần ba.”
Trương Vân Lôi lại hỏi: ”Vậy ngươi có yên tâm giao cho ta không?”
”Thì cứ cho em thôi!” Dương Cửu Lang gật đầu không do dự, lại cười hề hề với y: ”Của ta là của em, em cứ tiêu xài thỏa thích!”
”Nhưng mà…” Dương Cửu Lang lo lắng nói: ”Người ta tự làm ăn tốt biết mấy, sao lại phải để người ta nhập cổ phần chứ? Còn có sư gia nữa, cổ phần của nhà họ Tạ không cho người ngoài giữ.”
”Vậy thì không tính sư gia vào!” Trương Vân Lôi cứ thế mà loại trừ nhà họ Tạ, sau đó lại tràn đầy tự tin nói với Dương Cửu Lang: ”Ba nhà còn lại thì ta đảm bảo! Ta có cách khiến họ đồng ý!”
”Được, được, tất cả ta đều nghe theo em, ở bên cạnh hỗ trợ cho em được rồi chứ?” Dương Cửu Lang cố nhịn cười gật đầu, không xót cho số tiền đó một chút nào cả, nhưng cũng không phải là vì tin tưởng y, chỉ là vì đổi lại một nụ cười của tiểu tổ tông này thôi.