Khoảng mười phút sau Điếu Trạch Nghiễn ra khỏi lớp, trên gương mặt vẫn là sự kiêu ngạo thường thấy, anh đi thẳng đến chổ An Hạ đang đứng, bỗng mỉm cười hài lòng khoát vai cô bước đi.
“Đợi anh lâu chưa?”
“Mới đến”
Lướt qua nhóm cô gái kia, ai nấy đều tròn mắt khó tin Điếu Trạch Nghiễn đối với An Hạ là sự thoải mái mà không phải là sự khó gần như bọn họ thấy.
Kết thúc buổi điểm danh của ngày đầu tiên, Điếu Trạch Nghiễn đưa An Hạ đến quán ăn của An Nhiên, Từ Tuấn Hạo cách đó hơn nửa tiếng đã sang khoa Tâm lý học của An Nhiên đưa cô về trước.
Đến quán của An Nhiên, người đầu tiên An Hạ nhìn thấy là Khả Vi đang vui vẻ trò chuyện cùng Từ Tuấn Hạo và An Nhiên. An Hạ là một người hay nghĩ ngợi, cô luôn cho rằng khi bản thân phát hiện bạn trai mình có vị hôn thê đã đính ước, có lẽ cô không thể nào chấp nhận được, còn An Nhiên thì cô không dám chắc.
Năm người họp về một chổ, câu đầu tiên Từ Tuấn Hạo đã cảm thán An Hạ: “Ở cả khoa đều biết chuyện cậu theo đuổi Trạch Nghiễn ở cấp ba, cậu bây giờ nổi tiếng hơn cả cậu ấy”
“Phải nhỉ” An Nhiên hứng khởi chen vào: “Ở khoa của mình cũng bàn tán chuyện An Hạ theo đuổi Trạch Nghiễn, bọn họ còn nói có cơ hội sẽ tìm An Hạ học hỏi cách theo đuổi con trai nữa”
Mồ hôi lạnh của An Hạ túa ra, cứng nhắc xoay đầu nhìn người đã đẩy cô vào con đường oan ức này, biểu cảm của Điếu Trạch Nghiễn vô cùng đắc ý bởi mọi thứ đều diễn ra trong tính toán của anh.
Trò chuyện một lúc bắt đầu bữa ăn, Khả Vi uống nước xong đặt ly xuống bàn bất cẩn làm đổ về phía Điếu Trạch Nghiễn, dù nhanh chóng tránh đi nhưng nước trên bàn vẫn chảy xuống trúng quần anh.
Khả Vi vội vàng dựng ly nước lại, vơ lấy khăn giấy trên bàn đặt vào mép bàn ngăn nước chảy xuống.
An Hạ đưa mắt nhìn dáng vẻ vội vàng của Khả Vi, cô gái này gấp đến nỗi dùng khăn giấy lau nước trên đùi của Điếu Trạch Nghiễn mà không chút ngại ngùng. Nếu không phải Điếu Trạch Nghiễn biết giữ mình giành tự lau lấy thì An Hạ đã không ngồi yên một chổ nhẫn nhịn.
Bầu không khí trên bàn ăn rơi vào âm độ, Từ Tuấn Hạo và An Nhiên chứng kiến sự việc trước mắt chỉ có thể lén lút nhìn nhau lắc đầu trong bất lực.
Không ai lên tiếng, Điếu Trạch Nghiễn nhận ra được mùi nguy hiểm liền xoay đầu nhìn An Hạ, gương mặt không chút biểu cảm của cô như một loại vũ khí mang tính sát thương cực mạnh đối với anh, dù trong chuyện này anh không làm gì sai những vẫn cảm thấy lo sợ.
Phát hiện vẻ mặt lo lắng của Điếu Trạch Nghiễn không rời mắt khỏi An Hạ, Khả Vi nhìn thẳng vào An Hạ, chậm rãi lên tiếng giải thích: “Xin lỗi, mình bất cẩn quá”
An Hạ đã cảm nhận rõ được mùi vị ghen tuông là như thế nào, cũng hiểu được nhiễm bệnh chiếm hữu ra sao. So với Joie, Khả Vi là một đối thủ nặng ký, đối với An Hạ điều đó chẳng còn quan trọng, điều cô quan tâm chính là suy nghĩ trong lòng Điếu Trạch Nghiễn.
An Hạ cong môi cười ẩn ý với Khả Vi, quay sang Điếu Trạch Nghiễn, gián tiếp ra yêu cầu: “Chổ anh ướt rồi, đổi qua chổ em đi”
Điếu Trạch Nghiễn ngơ ngác, bắt gặp tia lạnh lùng thoáng lên trong mắt An Hạ, anh vội vàng đứng lên đổi chổ không một giây chần chừ.
Đổi với Điếu Trạch Nghiễn qua ngồi gần Khả Vi, thấy được vẻ mặt bất mãn của cô ta, An Hạ hàm ý mở lời: “Cậu yên tâm, tính tôi rất cẩn thận, từng điều nhỏ nhặt nhất tôi đều chú ý”
An Hạ đang nói bỗng dừng lại, không ai nghĩ dáng vẻ thật sự nổi giận của cô lại đáng sợ như vậy.
Không khí chìm trong căng thẳng, An Hạ tươi cười tiếp lời: “Tôi sẽ không làm đổ nước vào cậu đâu”
Từ Tuấn Hạo nuốt nước bọt trong sợ hãi. Điếu Trạch Nghiễn lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, tay chân luống cuống gắp thức ăn bỏ vào chén An Hạ.
“Đồ ăn nguội rồi, An Hạ, chúng ta ăn đi”
Khóe môi cong lên chưa từng hạ xuống của An Hạ khiến Khả Vi vô cùng hoang mang, dường như An Hạ được Điếu Trạch Nghiễn và gia đình anh chống lưng nên đã bắt đầu không e dè người khác, nghĩ đến cơn hậm hực dâng cao trong lòng ngực của Khả Vi.