Tên quái vật kia tức khắc sợ run người rồi đột nhiên phát ra tiếng gào thét kịch liệt.
Lúc này đây, nó rống lên một tiếng rung động cả địa giới, mang theo loại tuyệt vọng trước nay chưa có.
Nó dùng hết sức lực mà giãy dụa.
Cả vách tường cũng do nó giãy dụa mà rung động không ngừng.
Toàn bộ tất cả các bùa chú trên pháp trận phòng ngự bên trong tầng địa lao thứ mười ba đều bị kích hoạt, phát ra ánh sáng chói lọi.
Quái vật bị một sức mạnh vô hình cuồn cuộn cố định trên vách tường.
Nó đột nhiên phun ra một đoạn thượng cổ ngữ: “Không, đại nhân, người không thể ăn ta, ta là tôi tớ trung thành của người.”
Sâu trong lòng đất truyền đến một giọng nói khàn khàn khác: “Dùng máu thịt cùng linh hồn của ngươi đổi lấy thời gian cho ta đi.”
Ngay sau đó, lượng máu vây quanh thân thể quái vật toàn bộ đều chui vào trong người nó.
Tên quái vật kia đã không còn có thể giãy dụa nữa.
Nó đã chết.
Bảy tám sợi dây thừng quấn quanh người nó cũng buông lỏng.
Thi thể tên quái vật rơi vào máu loãng, nhanh chóng hóa thành một khối máu đen thẫm rồi dần dần biến mất.
Máu loãng bên ngoài dần hình thành một vòng xoáy nhỏ, dường như có vật gì thông qua máu loãng bị truyền tống xuống sâu dưới lòng đất.
Một tiếng thờ trầm thấp đầy thỏa mãn từ dưới lòng đất truyền đến.
Sau đó tất cả đều trở về sự yên tĩnh ban đầu.
Hai con quái vật trên vách tường cũng không dám vùng vẫy.
Chúng chỉ cố gắng trèo lên chỗ cao để rời xa chỗ máu loãng đó, sau đó ngồi im không dám nhúc nhích, không dám phát ra tiếng động gì cứ như pho tượng.
Cố Thanh Sơn nhìn vệt máu, trong ánh mắt lộ ra vẻ thận trọng.
Thời điểm vừa đặt chân đến tầng này, bởi vì cẩn thận nên hắn không dám đụng vào vũng máu kia.
Giờ xem ra, một khi chạm đến máu này thì chỉ có một con đường chết.
Cho dù là bọn quái vật dưới tầng thứ mười ba không gặp hề hấn gì dưới sự công kích toàn lực của hắn mà cũng chỉ có kết cục như vậy.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, nhìn cứ như vừa bị cảnh tượng vừa rồi dọa đến ngu người.
Hắn nhanh chóng suy tính trong lòng.
Chúng cảm thấy ngôn ngữ của con người rất đơn giản.
Bởi vì không thể vi phạm hiệp nghị cho nên chúng không thể nói chuyện với mình.
Như vậy có thế dễ dàng đưa ra một kết luận: Quái vật Hoang Cổ có thể nghe hiểu ngôn ngữ của con người, nhưng chúng vẫn làm bộ như không hiểu.
Vậy…
Hiệp nghị kia là gì?
Là hiệp nghị của người nào với người nào?
Cố Thanh Sơn tiếp tục đi theo lối suy nghĩ này, một phút bất tri bất giác, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh trước nay chưa từng có.
Ở bên kia.
Hai gã tu sĩ chấp pháp mang Cố Thanh Sơn vào địa lao xong lập tức đóng cửa lại, lại sắp xếp những thành viên khác theo mệnh lệnh của Lý quản sự.
Nửa canh giờ sau, hai người đến báo cáo tình hình với Lý quản sự.
“Bẩm báo đại nhân, nhân sự hôm nay đều đã sắp xếp ổn thỏa theo chỉ thị của đại nhân ạ.” Một gã tu sĩ chấp pháp nói.
“Báo cho ta nghe.” Lí quản sự nói.
Một tên tu sĩ khác móc ra một quả ngọc giản, nắm nó trong tay rồi bẩm báo chi tiết từng việc.
Lí quản sự nghe xong không ngừng gật đầu.
Đến một đoạn, hắn đột nhiên ngắt lời đối phương: “Đầu bếp ở dự bị doanh thứ chín hôm nay không nộp đủ linh thạch, hôm nay để hắn giết thêm vài tên quái vật đi.”
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm.” Tu sĩ chấp pháp kia nói.
Tiếp tục báo cáo.
Qua một hồi.
Cuối cùng cũng báo cáo xong mọi chuyện.
Lí quản sự đang muốn phất tay bảo mọi người lui ra, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, tên nhóc ở dự bị doanh hai mươi ba đâu rồi?”
“Đã theo phân phó của đại nhân, lôi tên nhóc kia vào địa lao rồi ạ.” Một gã tu sĩ chấp pháp nói.
Lí quản sự ngồi sau bàn nhỏ, vươn tay khẽ vỗ vỗ một vật trang trí được chạm trổ từ linh ngọc, lười biếng hỏi: “Hắn có ý hối cải chứ?”
“Không thưa đại nhân, hắn chính là một tên ngớ ngẩn, cả một đường đều không nói gì, chỉ nghe theo mệnh lệnh của chúng thần đi vào địa lao.” Tu sĩ cháp pháp nói.
Lí quản sự ngẫm nghĩ rồi lại hỏi một tên tu sĩ khác bên cạnh: “Điều tra rõ tất cả mọi thứ của tên này.”
Tu sĩ kia nói: “Bẩm báo đại nhân, Trương Tiểu Vân là tán tu xuất thân trong một gia đình nhiều đời làm về chuẩn bị linh thực, trong một lần quái vật xâm lấm cả nhà đều chết hết, chỉ còn hắn một mình hắn còn sống, cho nên hắn gia nhập quân đội.”
Lí quản sự giãn đôi mày: “Ừm, nói vậy, ta sẽ đưa hắn đi gặp người nhà của mình, như vậy cũng coi như giúp hắn cả nhà đoàn viên.”
“Ha ha, đại nhân nói thật tuyệt.”
“Cũng nên như vậy.”
Đám người đang bàn chuyện, chợt thấy cổng doanh trại đột nhiên mở ra, một gã tu sĩ trên toàn thân mặc giáp từ bên ngoài bay đến.
Lý quản sự lập tức đứng lên, biến sắc nói: “Vương tướng quân, ngài có việc gì mà đích thân đến đây”
Ầm
Cả mặt đất đột nhiên bị chấn động.
Ngay sau đó, một tiếng thét tràn ngập sợ hãi từ sâu dưới nền đất vọng lên.
Tất cả mọi người đồng loạt biến sắc.