Bốn thiên tài Thiên Hà Cảnh này được xưng là bốn đại Thiên Vương, tên rất khí phách, nhưng thiên phú, thực lực cộng thêm bối cảnh cường đại của bản thân, danh xưng bốn đại Thiên Vương cũng không tính là quá mức.
Trong bốn người, Lâm Hiến Dương được xưng là Đông Thiên Vương, Triệu Hà Khải là Nam Thiên Vương, Liễu Thi Thi là Tây Thiên Vương, Dương Húc Đông là Bắc Thiên Vương.
Tuy nhiên, Ngọ Dương Học Phủ cũng không chỉ bốn thiên tài siêu cấp này, những người khác chỉ là kém một chút so với bọn hắn, hay hoặc là không thể so vớ bối cảnh của bọn họ, mới không có nổi tiếng như bọn họ.
Mà trong học sinh Tinh Thần Cảnh cũng có thiên tài không ai bì nổi, cũng có bốn người bộc lộ tài năng, được xưng là Tứ Tiểu Thiên Vương. Chớ nhìn bọn họ mang chữ tiểu, một khi bọn họ đột phá Thiên Hà Cảnh, không cần thời gian trăm năm liền có thể đạt tới tiêu chuẩn 900 Thiên Hà trở lên, triển khai cạnh tranh với bốn đại Thiên Vương.
Cảnh giới càng cao, ảnh hưởng của cách biệt tuổi tác mang đến lại càng nhỏ, dù sao con đường võ đạo càng đi về trước thì càng khó đi, có rất ít người có thể luôn luôn tinh tiến.
Có lẽ Chu Hằng chính là ngoại lệ, hắn chưa bao giờ thiếu hụt lĩnh ngộ cảnh giới, chỉ cần có tích lũy linh lực liên tục không ngừng là được.
Tuy rằng đi vào học phủ, nhưng ở trong thời gian tám ngày kế tiếp, Chu Hằng hoàn toàn không có chuyện làm, chính là quen thuộc môi trường của học phủ một chút, sau đó ngồi xếp bằng tu luyện, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vẫn tốt hơn so với lãng phí.
Đến ngày thứ chín, chính là ngày truyền đạo mỗi tháng mới có một lần, ngày này học phủ sẽ phái ra Tuệ Tinh Cảnh hoặc là học giả có lý giải sâu đậm đối với võ đạo để lên lớp cho mọi người, hoặc tự mình làm mẫu, hoặc tiến hành giảng giải chân lý võ đạo.
Chu Hằng rất có hứng thú, bởi vậy mang theo con lừa đen cùng Tiểu Hỏa tiến đến quảng trường truyền đạo. Loại khóa này đương nhiên không có khả năng một chọi một, mà là một gã Tọa sư giảng đạo, mọi người nghe.
Bình thường buổi sáng Tọa sư sẽ giảng, sau đó sẽ có nửa ngày để học sinh đưa ra vấn đề tiến hành giải đáp, cộng hết lại liền hết ban ngày.
Cường giả Tuệ Tinh Cảnh rất bận rộn, nào có nhiều thời giờ giảng giải như vậy? Mà các học giả cũng phải thôi diễn phân bố tinh tú, Thiên Hà, bởi vậy một tháng mời một người trong đó ra tới giảng giải cho mọi người cũng đã không tệ rồi.
Cái này sẽ không truyền thụ công pháp cụ thể nào đó, mà là giải thích những thứ trụ cột nhất, nhưng đúng là thứ trụ cột nhất mới cực kỳ trọng yếu, đây là nền móng của lầu cao vạn trượng, nắm giữ được càng sâu, thì càng có thể diễn vô cùng vô tận.
Chương trình học giống như vậy cơ bản không có người sẽ vắng mặt, hơn nữa chẳng phân biệt là Thiên Hà Cảnh, Tinh Thần Cảnh, mọi người đều có mặt, một tháng mới có một lần cơ hội, ai cũng sẽ không dễ dàng lãng phí.
Quảng trường rất lớn, mấy vạn người ngồi vào vẫn là có khoảng trống, bởi vì Chu Hằng tới không tính là muộn, bởi vậy hắn chiếm được vị trí trung gian, nếu là đến trễ chút nữa, vậy sẽ phải xếp phía sau.
Đến thời điểm chín giờ đúng, một tiếng âm hưởng vang lên, chỉ nghe một thanh âm hùng hồn nói:
– Yên lặng, hôm nay Hồng Nguyệt học giả từ Thiên Cơ Viện sẽ giảng bài cho mọi người!
Phốc!
Chu Hằng cùng con lừa đen đồng thời phun ra ngoài.
Hồng Nguyệt? Học giả? Thiên Cơ Viện?
Thiên Cơ Viện thì Chu Hằng biết, chính là địa phương các học giả của Ngọ Dương Học Phủ thôi diễn phân bố tinh tú, Thiên Hà, người xưng là học giả đi ra ngoài từ nơi đó, bình thường không có thực lực cường đại gì, nhưng mỗi người cũng thông minh tới cực điểm, thường xuyên sẽ thôi diễn ra một ít phương pháp phân bố tinh tú cùng sắp xếp Thiên Hà kỳ kỳ quái quái, có chút hoàn toàn là thất bại, nhưng cũng có chút người thành công, thúc đẩy sự phát triển của võ đạo Bách Long Tinh.
Tuy rằng trong Ngọ Dương Học Phủ không thiếu thiên tài siêu cấp hình thành 9000 tinh, 800 Thiên Hà, nhưng không người nào sẽ nói cho những người khác phương pháp phân bố tinh tú, sắp xếp Thiên Hà mà mình lấy được?
Đây đều là làm như tuyệt học một thế hệ truyền cho một thế hệ!
Bởi vậy, chủ lưu phân bố tinh tú cũng là 5000 tinh, sắp xếp Thiên Hà là 476 đạo, đây cũng là độ cao mới đạt tới sau khi học giả các thời đại của Thiên Cơ Viện thôi diễn ra, nếu không đổi lại là Độ Dương Tinh, phân bố tinh tú nhiều nhất là 1700 tinh, sắp xếp Thiên Hà căn bản không có người lấy ra để trao đổi!
Chênh lệch to lớn có thể nghĩ mà biết!
Ở bên trong học sinh tham dự, có vài người quả thật sớm đã đột phá 5000 tinh, nhưng cũng có vài người không có đạt tới, dù sao không phải mỗi người đều sinh ra ở nhà quyền thế, cũng không phải mỗi người đều có ngộ tính khủng bố căn bản không cần lo lắng lĩnh ngộ cảnh giới giống như Chu Hằng.
Nhưng những thứ này đều không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là Hồng Nguyệt chạy vào Thiên Cơ Viện như thế nào, còn làm học giả?
Đây quả thực còn khiến cho người ta kinh ngạc lạ thường hơn so với Cổ Thiên Vương từ nay về sau một lòng hướng thiện!
Toàn trường lặng ngắt như tờ, học giả mặc dù không có thực lực cường đại gì, nhưng bọn hắn ở phương diện nghiên cứu lý luận về “đạo” lại là đi được cực xa, từng học giả đều là người thông minh tuyệt đỉnh, điểm này không người nào có thể phủ nhận.
Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, một đạo bóng người trắng như tuyết uyển chuyển bước đến, mặc trên người một kiện áo lưới màu trắng, tóc dài phất phơ, gót sen đỏ son, nhìn qua trang nhã tới cực điểm, nhưng chỉ cần thấy được gương mặt xinh đẹp của nàng, mỗi người đều là không tự chủ được mà nín thở.
Trên đời này lại có người xinh đẹp như vậy!
Bất kể là nam hay là nữ, không ai không lộ ra vẻ kinh diễm, thần thụ hồn đoạt.
Không phải là Hồng Nguyệt sao?