Ngôn Dương lạnh lùng nói. “Nếu đối phương đã vội vã trở về như vậy thì chắc chắn đối phương đã có kế hoạch hoàn hảo, nên chúng ta vẫn phải cẩn thận hơn.”
“Ngược lại tôi muốn biết, những năm gần đây ông ta có phải là người bất khả chiến bại, hay là tôi vẫn cao hơn ông ta một bậc! Ảnh Họa Bì, ngày mai cậu đến hội quán để bảo vợ của tôi, tôi muốn bà ấy phải an toàn, cậu hiểu không?”
“Tôi hiểu, nếu ông ta dám động đến chị dâu thì ông ta phải dẫm lên xác tôi trước!”
Ảnh Họa Bì là một người rất tình cảm và chính trực, anh ta có thể giúp đỡ bạn bè của mình hết sức, cho dù nó có nguy hiểm đến tính mạng thì anh ta cũng không quan tâm.
Ngôn Dương nghe thấy anh ta nói lời này, thì trong lòng ông ấy cũng yên tâm hơn một chút.
Rốt cuộc chuyện gì nên đến thì nó cũng sẽ đến, nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi đến nửa đêm ông ấy mơ mơ màng màng tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy ông ta.
Ông ấy nhất định phải tự tay giết chết ông ta, làm cho ông ta…cả đời không được siêu thoát.
Ngôn Dương cúp điện thoại, khỏe miệng ông ấy nở một nụ cười hung ác, kèm theo hơi thở khát máu.
Lúc này ông ấy giống như một con quỷ satan đến từ địa ngục.
Ngày mai… Chính là chiến trường địa ngục của ông ta.
Ngày hôm sau, bốn giờ chiều Hứa Minh Tâm bắt đầu thử lễ phục.
Buổi tối sẽ có rất nhiều người của giới giải trí đến đây, tất cả những người này đều đứng đầu trong lĩnh vực thời trang, cô cũng không thể làm nhà họ Ngôn xấu mặt được. “Cái này thì sao?”
Cô nhìn xuống những ngón chân, cô cảm thấy nó giống như một vùng đất bằng phẳng.
Đã trôi qua lâu như vậy rồi, mà nó vẫn chưa có dấu hiệu lớn lên. “Đổi cái khác.”
Sau đó, Hứa Minh Tâm lại thay một chiếc váy màu xanh nhạt, bộ này để lộ ra tấm lưng trần đẹp của mình, bả vai của cô giống như cánh bướm, cảm giác chúng nó giống như sẽ cất cánh bay đi bất cứ lúc nào.