Đến gần, đều chắp tay thi lễ:
– Thánh chủ!
Mấy vị trưởng lão Thánh Địa toàn lực xuất động không sót lại một ai, ánh mắt lưu qua mấy nghìn người kia, lộ rõ vẻ rò mò.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, hỏi:
– Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?
Đại trưởng lão Từ Hối nói:
– Đã chuẩn bị xong rồi ạ, nhận tin tức Sử Khôn trưởng lão truyền về, từ mấy ngày trước bọn thuộc hạ đã dọn dẹp lại Chiến Hồn Điện một lần, hiện giờ lúc nào cũng có thể vào ở, tuy nhiên còn một vài chỗ cần sửa lại nữa.
– Không sao.
Dương Khai gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng.
Cửu Thiên Thánh Địa có ba nghìn đệ tử, lần này Dương Khai mang tới bốn năm nghìn người, có sắp xếp trong Cửu Phong thế nào cũng không được, cho dù là miễn cưỡng thì nhiều người tụ lại một chỗ như vậy, sau này linh khí thiên địa cung ứng tu luyện cũng là một vấn đề.
Cho nên hắn sớm đã nghĩ ra nơi để sắp xếp cho mọi người.
Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện chính là lựa chọn không tồi.
Nơi lập tông của hai tông môn này linh khí cũng không tầm thường, phong cảnh tuyệt đẹp, rất thích hợp làm chỗ ở lâu dài, quan trọng nhất chính là nơi đó đã được xây dựng sẵn.
Chỉ có điều hiện giờ ở Phá Huyền Phủ xuất hiện một lối vào Tinh Không, Dương Khai lo cho những người đến từ Đại Hán này ở đó không yên tâm nên đã dồn hết bọn họ vào Chiến Hồn Điện.
Sử Khôn trưởng lão cũng xuất phát trước về Cửu Thiên Thánh Địa truyền lệnh của Dương Khai.
Hiện giờ tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng.
Chỉ còn chờ người Dương Khai đưa tới vào ở.
Chiến Hồn Điện cách Cửu Thiên Thánh Địa cũng không xa, đáng quý nhất chính là nó nằm giữa Thánh địa và U Minh Tông, như vậy bất kể ai muốn gây bất lợi cho bọn họ đều phải qua Cửu Thiên Thánh Địa hoặc U Minh Tông.
Sự an toàn của những võ giả Đại Hán này đã được bảo đảm chắc chắn.
Lúc đi đường, Dương Khai cũng đã đem việc này nói cho mọi người biết, Dương Chiếu, Thu Ức Mộng, Hoắc Tinh Thần và thủ lĩnh các thế lực đều không có ý kiến gì.
Ở chỗ cũ của Chiến Hồn Điện, về sau bọn họ muốn đến tìm Dương Khai hoặc tới Cửu Thiên Thánh Địa cũng rất thuận tiện, chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ.
Đoàn người khổng lồ tiến về phía trước, Dương Khai giới thiệu một lượt chư vị trưởng lão Thánh địa với bọn họ để quen mặt.
Đối với những người Dương Khai đưa tới, đám người Từ Hối đều biểu hiện khiêm tốn, điều này làm cho những thủ lĩnh trẻ tuổi vừa mừng lại vừa lo.
Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, với tu vi của mình, nếu không có quan hệ với Dương Khai thì e những cường nhân Nhập Thánh Cảnh này chẳng buồn liếc nhìn.
Nhưng hiện tại, mấy cao thủ đã sống mấy trăm năm này tỏ thái độ đối với mình đều rất khách khí.
Trong lúc nhất thời sinh ra cảm giác phấn chấn, cũng càng lĩnh giáo được địa vị phi phàm của Dương Khai ở thế giới này.
– Dương Thánh chủ, đã đến nơi rồi thì bọn ta xin cáo từ trước.
Trần Châu chợt đến cạnh Dương Khai.
Bọn họ rời khỏi Long Phượng Phủ đã hơn mấy tháng rồi, cũng đến lúc nên trở về.
– Trần Phủ chủ đi đường mệt nhọc, hãy về Thánh địa nghỉ ngơi vài ngày đi, cũng để ta được tận lễ đón khách.
Dương Khai thành thật, đoạn đường tới đây quả nhiên đã gặp không ít chuyện.
Mất nghìn người đi đường, cũng có một vài tên mù mắt gây rối, nếu không có người của Long Phượng Phủ xử lý thích đáng thì e Dương Khai đã đại khai sát giới từ lâu rồi rồi.
Đám người Trần Châu cũng tận tâm tận lực hộ tống. Sắp nhìn thấy cửa nhà, nếu Dương Khai không làm gì gọi là cảm tạ thì cũng không hay.
– Chuyện này…
Trần Châu chần chừ.
– Lời mời của Dương tiền bối, chúng ta đừng cự tuyệt.
Tôn Ngọc chen vào.
Trần Châu cười khổ:
– Thằng nhóc này!
Nói rồi bèn gật đầu chắp tay nói:
– Vậy xin làm phiền.
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
Tôn Ngọc lén lút đi tới cạnh Dương Khai, nhỏ giọng dò hỏi:
– Dương tiền bối, khi nào mới có thể đem chân tướng sự việc nói cho Phủ chủ biết? Mỗi lần bọn họ cung kính với vãn bối như vậy, vãn bối đều cảm thấy tội lỗi lắm.
– Thế này đi, đợi xử lý xong chuyện này, ta đi tìm một người, chờ ta tìm được người đó sẽ tới Long Phượng Phủ nói rõ mọi chuyện.
– Thật sao?
Tôn Ngọc mừng rỡ.
– Ừ.
– Người Dương tiền bối muốn tìm chẳng lẽ là Phượng hậu?
Tôn Ngọc thuận miệng đoán.
Ai ngờ Dương Khai gật đầu thừa nhận:
– Đúng!
Cũng đến lúc đưa Tô Nhan về rồi, nàng ở tông môn đó đã hơn mười năm, lần trước gặp Dương Khai cũng đã cách đây bảy năm, hiện giờ người của Lăng Tiêu Các đều đã tới Thông Huyền đại lục, cũng nên để nàng trở về tông môn rồi.
Đưa nàng trở về kế thừa Phượng Hậu bên kia thì tu vi của nàng sẽ được nâng cao một bước.
Dương Khai âm thầm mong đợi.
Một lúc lâu sau, đoàn người khổng lồ đi qua Cửu Phong, dưới mệnh lệnh của Dương Khai, Từ Hối ở Cửu Thiên Thánh Địa tận tình chiêu đãi đám người Long Phượng Phủ.
Những người khác tiếp tục hướng tới Chiến Hồn Điện.
Dương Khai đã dặn dò Từ Hối đưa chút đan dược cho Long Phượng Phủ để tạ lễ, chắc Từ Hối cũng có thể xử lý tốt việc này.
Lại một canh giờ nữa trôi qua, mọi người cuối cùng cũng đã tới được Chiến Hồn Điện.
Xa xa đó, Vu Kiếp của U Minh Tông bay lại, chắp tay chào:
– Dương Thánh chủ, đã lâu không gặp.
– Vu Tông chủ, sao ngươi cũng tới đây hỗ trợ?
Dương Khai có chút bất ngờ.
Vu Kiếp cười ha hả vài tiếng:
– Rảnh rỗi nên dẫn đệ tử lại đây giúp một tay, những người này đều là người ở quê hương Dương Thánh chủ? Không ít nhỉ.
Vừa nói vừa nhìn sang phía sau Dương Khai, âm thầm lấy làm kinh ngạc.
– Đúng vậy, về sau bọn họ sẽ ở lại đây, cách U Minh Tông không xa, cũng cần Vu Tông chủ hao tổn nhiều tâm trí rồi.
– Yên tâm, chỉ cần U Minh Tông ta còn đó, sẽ không ai có thể vượt qua phòng tuyến U Minh Tông để xâm lăng nơi này đâu.
Vu Kiếp vỗ ngực cam đoan.