“Ngải Lâm, từ ngày hôm nay, em chính là vợ anh.
Sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!”
Mã Siêu nhìn mình trong gương, chân thành nói.
Hôm nay khách sạn Đế Đô cực kỳ náo nhiệt, ngoài cổng có nhiều xe hơi sang trọng đỗ kín.
Mã Siêu là anh em của Dương Thanh, ở Yến Đô, rất nhiều người biết hai người họ rất thân thiết.
Đám cưới của Mã Siêu chính là chuyện lớn của Dương Thanh, bọn họ không dám lười biếng.
Trong khách sạn rộng lớn tràn ngập tiếng nói cười.
Cả nhà Dương Thanh vừa bước ra khỏi xe đã có người đến đón.
“Chúc mừng cậu Thanh, chúc mừng!”
Khắp nơi đều là tiếng chúc mừng.
Hôm nay tâm trạng của Dương Thanh cũng rất tốt, dù là quen biết hay xa lạ, chỉ cần chủ động đến chúc mừng, anh đều sẽ tươi cười đáp lại.
Mã Siêu không có bố mẹ, anh là anh trai khác họ, đương nhiên phải đón tiếp khách khứa chu đáo.
Thực ra bên phía Mã Siêu cũng chẳng có mấy ai, chủ yếu người tới là vì nể mặt anh.
Nhưng chỉ cần hôm nay tới để chúc phúc, Dương Thanh đều sẽ hoan nghênh.
“Cậu Thanh!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước tới, bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ trung niên.
Trước ngực hai người đều cài hoa đỏ, là bố mẹ của Ngải Lâm.
Dương Thanh khẽ gật đầu, cười nói với Ngải Minh Húc: “Chú Húc, sau này là người một nhà rồi, đừng gọi xa lạ như vậy, cứ gọi tên cháu là được”.
Bọn họ là người của gia tộc lớn ở Yến Đô, đương nhiên biết Vương của Yến Đô có nghĩa là gì.
Mã Siêu là anh em của Dương Thanh, lại là con rể của họ.
Đây chính là cơ hội để nhà họ Ngải lên như diều gặp gió.
Trong lúc hai người đang ân ái, đám cưới cũng bước vào bước quan trọng nhất.
“Xin hỏi chú rể có đồng ý làm chồng của cô Ngải Lâm, dù sau này khỏe mạnh hay ốm đau, giàu có hay nghèo khó đều ở bên cạnh cô ấy suốt đời không?”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
“Uỳnh!”
Tiếng động thật lớn vang lên.
Một chiếc quan tài đỏ chói được dỡ xuống khỏi xe tải.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn vị khách không mời mà đến này.
– —————————.