Người của Long Phượng Phủ trở thành miếng bánh ngọt, người nào người nấy đều bị vô số người vây quanh hỏi han chuyện bên này.
Cao thủ của Long Phượng Phủ cũng không dám thất lễ với những thân bằng hảo hữu của Dương Khai, nên hỏi gì đáp đó, bị đám người lạ nước lạ cái này hỏi đến dở khóc dở cười.
Vì bọn họ phát hiện, rất nhiều kiến thức phổ thông mà những người đều mù tịt.
Cảm khái thật lâu, không biết Tiểu Huyền Giới bọn họ sống trước đó rốt cuộc là chốn thâm sơn cùng cốc như thế nào.
Phía sau đoàn người, Dương Khai cùng Tôn Ngọc đi song song, Tôn Ngọc vài lúc lại hỏi một vài vấn đề nghi hoặc về võ đạo, Dương Khai cũng tận tình truyền thụ.
Cách đó không xa, Phủ chủ Long Phượng Phủ Trần Châu ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm hai nhân ảnh phía trước, ánh mắt đăm chiêu.
Nhận thấy điểm này, Dương Khai liền mở miệng hỏi:
– Trần phủ chủ có phải phát hiện ra việc gì thú vị hay không?
Trần Châu cười cười:
– Cũng không phải đại sự gì, ta chỉ lấy làm lạ là hai cô nương phía trước có vẻ giống nhau như đúc, chẳng những thân hình dung mạo mà ngay cả sinh mệnh khí tức và sóng chân nguyên cũng vậy, điểm khác nhau duy nhất chính là khí chất tự thân, nếu không phải đã biết họ mới tới Thông Huyền đại lục, ta cũng tưởng họ là người của tông môn đó.
Dương Khai nhướn mày, không nói gì la lên một tiếng:
– Kiều Nhi, Mị Nhi!
Hai tỷ muội Hồ gia đi phía trước cách đó không xa nghe được tiếng, vội vàng dừng bước, đợi cho Dương Khai tới gần, Hồ Kiều Nhi mới nói:
– Chuyện gì?
Dương Khai không để ý tới nàng mà nhìn Trần Châu nói:
– Trần Phủ chủ nghĩ họ đến từ tông môn nào?
Trần Châu sửng sốt, vội đáp:
– Song Tử Các. Không biết Dương Thánh chủ đã từng nghe qua hay chưa?
Quả nhiên.
Dương Khai gật đầu:
– Có nghe nói qua, ta còn nghe nói Song Tử Các và quý phủ xưa nay có giao hảo.
– Ừ, hai bên bọn ta quả thực quan hệ rất tốt, tuy nhiên cũng không phải là không có nguyên do.
Trần Châu cười khổ một tiếng, khẽ nói.
Hai bên nhiều thế hệ giao hảo phải kể đến từ rất lâu trước đó.
Giống như Dương Khai đã nghi ngờ, Long Phượng Phủ và Song Tử Các trước đây đều là tông môn cực kỳ hùng mạnh, vị thế ở lãnh địa của loài người so với Cửu Thiên Thánh Địa hiện nay còn cao hơn.
Chẳng qua không biết vì nguyên nhân gì, hai người đứng đầu Song Tử Các và Long Hoàng Phượng Hậu cùng biến mất, hai thế lực này từ đó mất đi truyền thừa cao nhất nên sau này dần suy sụp.
Quan hệ hai bên vốn không tệ, lại đồng mệnh tương liên, mấy năm nay quan hệ càng thân thiết.
– Long Phượng Phủ còn tốt hơn một chút, Tôn Ngọc cũng không phụ lòng, đã khởi động được Long Hoàng truyền thừa, kế thừa Long Hoàng y bát, chỉ cần Tôn Ngọc tìm được Phượng Hậu thích hợp, Long Phượng Phủ ta nhất định có thể tái hiện lại ngày xưa huy hoàng. Nhưng Song Tử Các… ầy, đến nay bọn họ cũng không có chút tin tức nào.
Trần Châu thổn thức, có chút cảm thấy may mắn.
Tôn Ngọc ở một bên cúi đầu không dám lên tiếng.
– Song Tử Các?
Hồ Nhi nghe xong hồi lâu mới phản ứng lại, vẻ mặt hơi kích động hỏi:
– Song Tử Các là tông môn như thế nào?
Trần Châu cười ha hả:
– Là một tông môn rất đặc biệt, vì thế lực này chỉ tuyển nhận huynh đệ tỷ muội sinh đôi, cho nên các đệ tử thế lực đó ra ngoài đều là có cặp có đôi, điểm này hơi giống với Long Phượng Phủ ta, chỉ khác là bọn họ là song sinh còn chúng ta là nam nữ song tu, tính chất khác nhau.
– Thế lực chỉ tuyển song sinh?
Hồ Gia tỷ muội sáng rực đôi mắt.
– Đúng, hơn nữa đệ tử của bọn họ cũng làm cho người ta cảm giác rất giống với hai người, sau khi tu luyện công pháp của bọn họ, khí tức, sóng sinh mệnh của huynh đệ tỷ muội song sinh đều chuyển thành một, hai người liên kết lại uy lực vô cùng, tuy nhiên hai người các cô so với bọn họ còn lợi hại hơn, ta cũng nhiều lần tới Song Tử Các, gặp qua không ít các đệ tử song sinh, ở điểm này bọn họ không bằng các cô.
– Tiền bối, người có biết bọn họ tu luyện công pháp gì không?
Hồ Kiều Nhi vội vàng hỏi, ánh mắt lộ vẻ tha thiết chờ mong, âm thầm thấy căng thẳng.
Dương Khai nhìn qua, biết nàng đang có điều ngờ vực.
– Công pháp bọn họ tu luyện hình như có tên là Đồng Khí Liên Chi Thần Công… tuy nhiên bị thiếu một phần rất lớn, dù đã được hậu nhân bù đắp vào nhưng vẫn không thể tái hiện được vinh quang của tổ tông bọn họ.
Trần Châu thuận miệng nói, tông pháp tu luyện của một tông môn tuy không nên tùy ý nói ra ngoài, nhưng công pháp này cũng không phải chuyện cơ mật gì cho nên nói ra cũng không có trở ngại gì lớn.
– Đồng Khí Liên Chi!
Hồ Kiều Nhi chấn động, đôi mắt như phát sáng.
– Tỷ tỷ…
Hồ Mị Nhi cũng che miệng, không thể tin được.
– Đó chẳng phải là công pháp chúng ta có được sao?
– Các cô có được?
Trần Châu kêu lên thất thanh, kinh hãi nhìn Hồ gia tỷ muội.
Hồ Kiều Nhi gật đầu:
– Tỷ muội vãn bối cũng tu luyện Đồng Khí Liên Chi Thần Công, liệu có liên quan gì tới Song Tử Các đó không?
– Sao có thể không có liên quan?
Trần Châu kích động:
– Đó chắc chắn là truyền thừa Song Tử Các bị thất truyền, không ngờ các cô lại chiếm được, chẳng trách mà khí tức của các cô lại giống nhau như vậy.
Nói một hồi bỗng nhiên cất tiếng cười lớn:
– Ngô Pháp và Ngô Thiên mà biết được việc này chắc sẽ kích động đến mất ngủ.
– Ngô Pháp và Ngô Thiên?
Dương Khai ngạc nhiên.
– Ừ, là hai vị Các chủ Song Tử Các, chính là Ngô Pháp và Ngô Thiên, là hai huynh đệ song sinh.
Trần Châu vội vàng giải thích.
– Cái tên này…
Dương Khai bật cười, đúng là khéo thật, có điều cái tên này cũng hơi ngông cuồng, dễ khiêu khích gây hấn, không cẩn thận kẻo gặp cao thủ nào tính tình nóng nảy, sẽ cho bọn họ lĩnh giáo thế nào thực sự gọi là vô pháp vô thiên.
– Hóa ra bộ công pháp kđó đến từ Song Tử Các.
Hồ Kiều Nhi thần sắc phức tạp, đôi mắt sâu xa.
Từ sau khi nàng và muội muội có được Đồng Khí Liên Chi Thần Công, cuộc đời dường như cũng đổi khác, công lực của bọn họ tăng lên vài lần, mười mấy năm ngắn ngủi đã tấn thăng đến tu vi Siêu Phàm Cảnh, trở thành cường nhân có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Đại Hán.
Đối với bộ công pháp này, họ rất cảm kích, cũng mang lòng kính sợ với tiền bối đã để lại bộ công pháp này.
Giờ mới được biết tông môn khởi nguồn ra bộ công pháp này, hai người bọn họ đều cùng có một ý nghĩ muốn đi tới Song Tử Các xem những huynh đệ tỷ muội cùng tu luyện bộ công pháp giống mình.