Mễ Tuyết không hỏi nhiều nữa, nhưng trong lòng lại vô cùng khiếp sợ về thân phận của anh.
Mặc dù cô ta mới tới tiệm cơm nhà họ Trần lần đầu nhưng đã nghe danh từ trước, đây là một trong những nhà hàng cao cấp nhất Yến Đô.
Vừa rồi Dương Thanh dẫn cô ta đi vào, giám đốc tiệm cơm tự tới tiếp đón hai người, thái độ vô cùng cung kính, thậm chí còn hỏi Dương Thanh: “Có cần gọi ông chủ của chúng tôi tới không ạ?” Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*4*7.*com nha!
Rõ ràng, chỉ khi thân phận của anh cao hơn cả ông chủ của tiệm cơm nhà họ Trần thì giám đốc mới nói như vậy.
“Mễ Tuyết, anh có một số chuyện muốn nói với em”.
Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Có những chuyện sớm muộn đều phải nói.
Ngày mai đã là ngày cưới của Mã Siêu, anh nhất định phải giải quyết được chuyện của Mễ Tuyết.
“Anh có gì cứ nói, không cần trịnh trọng như vậy”.
Thấy vẻ mặt Dương Thanh nghiêm túc, Mễ Tuyết cười nói.
Dương Thanh nhìn gương mặt vui vẻ của Mễ Tuyết, bỗng thấy không đành lòng nhắc tới chuyện buồn của cô ta.
Anh do dự mãi mới chịu nói; “Đầu tiên, anh muốn xin lỗi em!”
Trông thấy bộ dạng trịnh trọng của Dương Thanh, Mễ Tuyết bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Anh sao thế? Sao đột nhiên lại xin lỗi em?”
Mễ Tuyết bất an hỏi.
Dương Thanh trầm giọng nói: “Bởi vì một ít nguyên nhân, anh đã cho người điều tra em, cũng biết không ít chuyện của em”.
“Anh biết, năm em ba tuổi, bố mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, chỉ để lại em và người anh trai lớn hơn em hai tuổi.
Sau đó em và anh trai ở nhờ nhà dì”.
“Nhưng lâu dần, chú dượng của em bắt đầu ghét bỏ, đánh đập hai anh em, còn không cho đi học.
Cuối cùng anh trai dẫn em rời khỏi cái nhà kia”.
Khi Dương Thanh chậm rãi nói ra những lời này, Mễ Tuyết đều kinh hãi.
Khi thấy trong bát toàn là tôm đã được lột sạch vỏ, hai mắt Mễ Tuyết đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê, mặt mũi ướp nhẹp.
“Em đừng khóc, có phải anh lại nói gì sai rồi không?”
“Anh Thanh cất công điều tra một cô gái mới tốt nghiệp đại học như em, chắc là không chỉ để mời em một bữa cơm đúng không?”
Ăn uống no đủ, tâm trạng của Mễ Tuyết cũng tốt hơn rất nhiều, cười nói với Dương Thanh: “Anh có lời gì cứ nói thẳng.
Anh đã coi em là em gái thì đừng lo sẽ nói lời làm tổn thương em”.
“Anh yên tâm, dù anh muốn nói gì, em đều có thể chịu đựng được”.
Dương Thanh hít sâu một hơi, rốt cuộc lên tiếng: “Anh tìm được anh trai em rồi!”
– —————————.