Nên giờ cô đang ở bên Bùi Dật Duy, cả ngày nay cô không tới bệnh viện thăm ông cụ, là vì cô đang ở bên anh ta!!
Vậy thì lúc nãy cô cúp điện thoại của anh cũng là vì Bùi Dật Duy!!
Hồi sáng cô không tới bệnh viện, mà luôn ở bên Bùi Dật Duy đến tận bây giờ.
Nguyễn Hạo Thần nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi, cô ở bên Bùi Dật Duy lâu như thế sao?
Nghe giọng nói Bùi Dật Duy giống như mới ngủ dậy.
Bùi Dật Duy bảo cô đi rót nước? Bảo cô gọt táo cho anh ta, anh ở bên cô ba tháng, nhưng chưa từng thấy cô gọt táo cho anh.
Lúc nãy Bùi Dật Duy nói anh ta không còn sức để xuống giường? Nói vậy thì, giờ anh ta đang ở trên giường? Nghe giọng anh ta có vẻ như mới ngủ dậy, chẳng lẽ anh ta mới ngủ dậy ư?
Vậy cô thì sao?
Trong lúc Bùi Dật Duy đang ngủ thì cô làm gì?
Bùi Dật Duy nói anh ta không còn sức để xuống giường? Câu nói này nghe thật chói tai.
Có những chuyện, anh thật sự không thể nghĩ tới vào lúc này.
“Em…” Tô Khiết nghe thấy tiếng quát của Nguyễn Hạo Thần thì sửng sốt, đang định trả lời anh.
Nhưng Bùi Dật Duy đang nằm trên giường bỗng ngồi dậy, anh ta vừa cử động đã chạm vào vết thương, một giây sau, anh ta nhíu mày ngay, sắc mặt vốn đang trắng bệch càng trở nên khó coi, dáng vẻ đau như sắp ngất xỉu.
“Anh đừng lộn xộn…” Tô Khiết thấy anh ta như vậy thì sợ hết hồn.
Bác sĩ đã căn dặn, với tình trạng hiện tại của anh ta thì không được cử động, nếu anh ta lộn xộn như vậy, rồi lỡ làm rách vết thương thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, đến lúc đó nói không chừng sẽ phải tiến hành phẫu thuật lần hai.
Bùi Dật Duy nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên như muốn cười, nhưng không thể cười được, trán anh ta rịn ra một tầng mồ hôi, dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn, giờ anh ta đang há miệng thở hổn hển, như sắp không thở được vậy.
Tô Khiết bị bộ dạng của Bùi Dật Duy dọa cho khiếp sợ.