Quả nhiên, sau khi đánh bại một tên thực lực không vừa, Diệp Thành đã đoạt được hai chữ vàng đúng như ý nguyện.
“Được đấy”, Diệp Thành cất chữ vàng đi, còn những bảo bối khác thì hắn cho Tiểu Linh Oa.
“Hi hi, cái này hay”, Tiểu Linh Oa ôm lấy mọt đống túi đựng đồ, mặt mày hân hoan vui sướng.
“Ta nói mà, đi theo ta chắc chắn không sai”.
“Ta vẫn muốn lấy ít máu từ ngươi”, Tiểu Linh Hoa tròn mắt nhìn Diệp Thành.
“Có phải ngươi có bệnh không hả? Sao cứ thích lấy máu của ta vậy?”
“Ngươi lại không hiểu rồi”, Tiểu Linh Oa nhảy trên vai Diệp Thành, ho hắng rồi mới nói: “Ngươi có biết một người chỉ toàn bảo bối như ngươi, trong máu lại có căn nguyên thánh cổ thì không khác gì linh dược không hả?”
“Còn có cả chuyện này nữa à?”, rõ ràng Diệp Thành không thể ngờ tới điểm này.
“Đương nhiên rồi, mặc dù hiện giờ ngươi vẫn chưa phải là Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh nhất nhưng so với Hoang Cổ Thánh Thể gốc thì ngươi cũng không thua kém là bao, nếu như ở Chư Thiên Vạn Vực, không biết có bao nhiêu người muốn đánh ngươi rồi”.
“Sao ta lại thấy ta đáng giá lên gấp vài nghìn lần thế nhỉ?”, Diệp Thành cười khúc khích, vừa vung tay đánh ngất một tên sau đó lôi hắn vào không gian hư vô.
“Haiz, đó là mệnh, nếu như ta nuốt trọn được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể thì tốt biết bao”, Tiểu Linh Oa vừa thở dài vừa ra tay, hắn lục tìm bảo bối ở túi đựng đồ mà Diệp Thành vừa cướp được.