Không sai, Diệp Thành đã biến thành Hoắc Tôn, đạo thân của hắn biến thành Cơ Tuyết Băng.
Nếu hỏi Diệp Thành vì sao làm vậy thì đương nhiên là vì muốn mạo danh Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đi cướp đồ rồi.
Diệp Thành sẽ không ngu ngốc đến mức dùng thân phận Tần Vũ đi cướp bóc vì thân phận Tần Vũ sớm muộn cũng bị bại lộ, nếu để những kẻ thù kia biết được Diệp Thành chính là Tần Vũ thì đối với Hằng Nhạc Tông mà nói chẳng phải là việc gì có lợi.
“Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng, đi thôi, tiểu gia đưa hai người đi kiếm việc mà làm”, Diệp Thành biến hoá rất giống, người thường căn bản không nhận ra.
“Làm vậy có phải là mặt dày quá không nhỉ?”, ở bên, Tiểu Linh Oa nhìn Diệp Thành, xoa cằm nói.
“Mặt dày hay không không quan trọng”, Diệp Thành lập tức phất tay, “cướp!”
Đột nhiên hắn và đạo thân lần lượt phân thành hai đường.
A…!
Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang lên, một tên bị cướp bảo bối lập tức ăn ngay cái bạt của Diệp Thành.
“Ngươi. Hoắc Tôn”, tên kia nằm sõng soài trên mặt đất, mặt mày kinh ngạc.
“Ngoan ngoãn một chút, ta chỉ cần bảo bối, không lấy mạng ngươi”, Diệp Thành bật cười, hắn lấy luôn túi đựng đồ của tên kia.
Sau khi cất túi đựng đồ, Diệp Thành đảo mắt vào bên trong, hắn không thấy chữ vàng liền hất cho Tiểu Linh Oa, làm đại ca của người ta thì ít nhất cũng phải cho tiểu đệ chút gì đó mới phải.
Tiếp tục!