“Giang Đạo Nhiên sao thế, nhìn thấy chú chỉ có một người đến, tôi thật sự cảm thấy có chút ngoài ý muốn”.
Mẹ nó xuất diễn này làm sao mà diễn nổi nữa?
Tiết Phương Dương nào chỉ là ngoài ý muốn, ông ta căn bản còn không có nghĩ đến, Giang Đạo Nhiên trông thế mà thật sự dám đến.
Ông ta không chỉ có tới mà còn chỉ đi một mình.
Ông ta thậm chí… còn có hơi vui mừng.
Chỉ là, trên mặt Tiết Phương Dương cũng không có biểu hiện ra ngoài.
“Là do tôi có chút ngoài ý muốn thôi, Giang Hải đâu ngài?”
Tiết Phương Dương thuận miệng hỏi: “Ông không mang anh ta đi theo bên cạnh, xác thực là cực kì hiếm thấy”
“Tôi có an bài anh ta làm chuyện khác, mà tôi cũng không đi chỗ nào nguy hiểm gì, không cần khẩn trương đến như vậy” Giang Đạo Nhiên ngồi xuống, cười nhạt nói.
Đối với anh trai mình, Giang Đạo Nhiên rất rõ ràng, ông ta chưa từng để ý chút nào về chuyện đó.
Dù là mình bây giờ cũng giống như ông ta, cũng là gia chủ của gia tộc hào môn lớn, nhưng ở trong mắt Tiết Phương Dương, tất cả những gì mà nhà họ Giang có đều là nhà họ Tiết bọn họ rủ lòng từ bi mà ban phát.
Tiết Phương Dương chỉ khe khẽ hừ một tiếng, không nhiều lời nữa.
Rõ ràng là nên cùng Giang Đạo Nhiên nói chuyện nhưng ông ta vốn không có lời gì để nói.
Hai người mặc dù ngồi cùng một chỗ, lại ngoại trừ lời xã giao mở màn bên ngoài, liền không còn trao đổi thêm gì nữa.
“Bác Giang” Long Linh Nhi mặt mũi tràn đầy lo lắng, hạ giọng nói: “Làm sao bác lại chỉ đi có một mình?”
Giang Đạo Nhiên đến, cô đã rất lo lắng rồi, thế mà còn chỉ có một mình ông ấy đến, kể cả Giang Hải cũng không mang theo?
