Trương Tinh Vũ hỗ hấp bỗng run ry, đôi mắt bà ta liên tục bừng sáng.
Bà ta đã nghe thấy hai thông tin rất quan trọng từ câu nói thản nhiên của Cao Lam.
Trương Thanh Ngư cố gắng hét sức ổn định vẻ mặt, cười nói: “Tiểu Cao à, gia đình con làm nghề gì vậy?”
“Gia đình con? Gia đình con kinh doanh rất rộng, chủ yếu là nghiên cứu chế tạo và tiêu thụ linh kiện phụ tùng ô tô.
”
Cao Lan cười.
“Không tệ, không tệ!”
“Mẹ, đừng hỏi nữa!” Tô Nhan lộ vẻ bắt lực, cô đã lờ mờ đoán được mẹ mình đang định làm gì.
“Nha đầu, mẹ chỉ nói chuyện ăn ý cùng bạn học của con thôi mà, nói thêm vài câu không được à? Con bất mãn cái gì? Lẽ nào mẹ có thể ăn thịt cậu ta hay sao?” Trương Tỉnh Vũ không vui nói.
“Đúng thé, Tiểu Nhan, anh và dì khá hợp nhau, không sao đâu.
” Cao Lam cũng cười nói.
Tô Nhan bát lực, không lên tiếng nữa.
Dần dà cả hai trò chuyện nhiệt tình.
Mặc dù là Trương Tỉnh Vũ đặt câu hỏi, nhưng chỉ trong đôi câu vài lời, ai cũng tỏ tưởng thân phận, danh tính của Cao Lam.
Con trai của chủ tịch Tập đoàn Cao thị!
Thái tử của một công ty đa quốc gia!
Sau khi Trương Tinh Vũ biết được thân phận của Cao Lam thì suýt ngất vì phần khích, ánh mắt nhìn Cao Lam càng lúc càng yêu thích …
Sau bữa tối.
Lâm Dương dọn dẹp bàn ăn một chút, sau đó dự định tắm rửa xong trở về phòng ngủ.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Đúng lúc này, Trương Tinh Vũ bước vài bước đi tới, lớn tiếng hỏi.
“Đi tắm rồi đi ngủ …” Lâm Dương ngây người nói.
“Tắm cái gì mà tắm? Ngủ cái gì mà ngủ? Ở đây có phòng cho cậu ngủ sao? Muốn ngủ thì đi ra ngoài ngủ!” Trương Tỉnh Vũ quát lên.
“Nhưng … không phải Tiểu Nhan đã dọn phòng này cho tôi sao …” Lâm Dương kinh ngạc nhìn căn phòng trước mặt, rồi lại nhìn Trương Tinh Vũ.