– Vậy tên em vợ huynh thì sao?
Thu Ức Mộng nhìn hắn một cách tháng thương.
– Đấy cũng là người đến sau mà!
– Đệ ấy cũng có cơ duyên của mình…
Dương Khai bấm bụng nói.
Tuy nhiên bị Thu Ức Mộng nói như vậy, Dương Khai thật ra cũng chợt phát hiện, trong lớp hậu bối, chỉ có vài người năm đó được lợi ở Truyền Thừa Động Thiên, hiện giờ mới trổ hết tài năng, còn những người khác kể cả là Thu Ức Mộng cũng chưa thể thăng tấn đến Siêu Phàm Cảnh.
Đủ thấy ưu điểm từ Truyền Thừa Động Thiên lớn đến đâu.
– Ta tin huynh vậy!
Thu Ức Mộng có vẻ quẫn bách, cũng không ép nữa, dương dương tự đắc nói:
– Huynh từ trước giờ làm việc cũng rất công bằng, ta biết huynh sẽ không bạc đãi ta.
Dương Khai gật đầu, thần niệm lưu chuyển trên người nàng, bỗng nhiên cười thần bí:
– Chờ đến Thông Huyền đại lục, sẽ cho ngươi một sự bất ngờ.
– Có gì bất ngờ?
Thu Ức Mộng mắt sáng ngời.
– Tới đó sẽ biết, giờ đừng hỏi nhiều, cứ chăm chỉ tu luyện là được.
Thu Ức Mộng bĩu môi:
– Giả thần giả quỷ, đang âm mưu gì đấy.
Dương Khai chỉ cười không nói, ra vẻ bí hiểm khiến Thu Ức Mộng nghiến răng tức tối, nhưng lại không có cách nào khác.
Ưu điểm lớn nhất của Thu Ức Mộng chính là không coi hắn là người ngoài, mặc dù hiện tại nàng và Dương Khai cách biệt rất lớn về công lực, địa vị xa cách nhưng nàng vẫn cùng Dương Khai duy trì quan hệ thân thiết như trước kia, không có ý xa lánh.
Điều này làm Dương Khai rất vui mừng.
Hoắc Tinh Thần cũng vậy.
Ngược lại, các thiếu nữ của Vạn Hoa Cung, Trần Học Thư… bây giờ đối mặt Dương Khai ít nhiều đều có cảm giác gò bó, không thoải mái như trước kia.
Chênh lệch về sức mạnh và địa vị chênh lệch khiến bọn họ không dám làm như vậy.
Đang cùng Thu Ức Mộng thoải mái trò chuyện, Dương Khai bỗng biến sắc, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn bầu trời xa xăm.
– Chúa thượng!
Lệ Dung và Hàn Phi đang truyền thụ võ công ở bên kia đều khẽ kêu lên.
– Khốn kiếp!
Dương Khai không kìm nổi mắng một câu, thần sắc lo lắng như trước đêm bão.
Hắn rất ít khi chửi thề trừ phi quá kích động.
– Sao vậy?
Thu Ức Mộng vội hỏi, từ sắc mặt biến hóa của Dương Khai, nàng cũng nhận thấy được có gì không bình thường, dường như có mối nguy hiểm nào đó đang cận kề, khiến sắc mặt Thu Ức Mộng cũng trắng bệch.
– Nghe đây, đợi lát nữa nếu cảm thấy bên kia có dao động chiến đấu truyền đến liền lập tức sắp xếp cho mọi người đi qua thông đạo hư không, không được trì hoãn dù chỉ một khắc!
Dương Khai dặn dò.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thu Ức Mộng cuống đến nỗi dậm chân. . Cập nhật truyện nhanh tại [ T r u m T r u y e n .C O M ]
– Cường địch đến, hơn nữa còn rất đông.
Dương Khai thuận miệng giải thích một câu, không hề lãng phí thời gian, nháy mắt ra dấu với Lệ Dung và Hàn Phi chuẩn bị dẫn bọn họ đi ngăn trở.
Thân phận của những kẻ này hắn căn bản không cần thăm dò, theo sát khí kinh thiên dao động, hắn mơ hồ ngửi thấy khí tức của Ma tướng Mông Qua và Tuyết Lỵ.
Hơn một tháng trước, ở ngoại thành Trung Đô, đuổi bọn chúng đi rồi, Dương Khai vốn cho là chúng sẽ không đến tự bôi tro trát trấu vào mặt mình nữa, không ngờ chưa đến một tháng bọn chúng đã ngóc đầu trở lại.
Hơn nữa lúc này còn có thêm một người, khí tức của người này so với Mông Qua và Tuyết Lỵ càng thêm thâm sâu như biển.
Lại thêm một vị Ma tướng sao?
Ba vị Ma tướng, kể cả là Lệ Dung và Hàn Phi liên kết chỉ sợ cũng không thể nhanh chóng đánh bại bọn chúng, căn bản không thể lo cho sự an nguy của mấy nghìn người ở đây.
Dương Khai quyết định thật nhanh, không để kẻ địch tiến gần tới nơi đây.
Nào ngờ hắn còn chưa kịp có động tác, từ phía trên tầng mây kia đã truyền đến một tiếng quát lớn:
– Bản tôn không mời mà tới, có chuyện quan trọng muốn thỉnh giáo Dương Thánh Chủ, mong Dương Thánh chủ không quở trách!
Chủ nhân của giọng nói này còn ở xa hơn trăm dặm nhưng câu nói lại trực tiếp vang lên bên tai Dương Khai vô cùng rõ ràng.
Nơi đây mấy nghìn người tụ tập đều nhất tề ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy bầu trời vốn đang nắng chói giờ phút này lại có từng đám mây đen kịt dồn lại, che khuất mọi ánh sáng, mây dày đặc đè nặng trên đỉnh đầu, khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu.
Dương Khai sắc mặt biến đổi, đứng yên tại chỗ.
Lệ Dung và Hàn Phi dùng ánh mắt trưng cầu nhìn hắn, Dương Khai chậm rãi lắc đầu ra hiệu cho hai người khoan đừng vội.
Người phía đối phương còn chưa tới đã chủ động truyền âm lại, hình như để tỏ thiện ý, điều này làm Dương Khai không hiểu ra sao, không biết người tới là ai, và muốn gì.
Phía chân trời, một tấm màn đen quét qua thiên địa đang nhanh chóng tiếp cận phía bên này, như đại nạn hủy diệt làm mọi người tái mét mặt mày.
Dương Khai hừ lạnh quát lớn:
– Các hạ có thể thu lại luồng sát khí này không? Ngươi làm các bằng hữu của ta sợ rồi.
Âm thanh như tên bắn xuyên qua đám mây đen dày đặc, đâm thủng trời cao, mở ra một lỗ thủng ở tầng mây kia, đưa ánh mặt trời chiếu xuống thẳng xuống Lăng Tiêu Các.
Khí tức bức bách bị kìm hãm, mọi người đều thở phì phò từng hơi, cố gắng tranh thủ hô hấp.
Rất nhanh, bên kia truyền tới giọng nói có chút áy náy:
– Xin thứ lỗi, bản tôn tản mạn đã quen, không ngờ nơi đây tụ tập nhiều người như vậy. Mong Dương Thánh chủ thứ lỗi!
Khi nói chuyện, mây đen trên bầu trời như bị một bàn tay vô hình vén lên, rất nhanh liền tan rã.
Bầu trời khôi phục lại vẻ quang đãng.
Ánh mắt Dương Khai tỏ ý kiêng kị, ngay cả Lệ Dung mặt cũng toát lên vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Bọn họ đều đã nhận ra sức mạnh của người này.
Rất nhanh, ba bóng người đột ngột hiện ra trong tầm mắt mọi người, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung như thể bọn họ vẫn đứng đó từ đầu đến cuối.
Trong ba người, người cầm đầu là một nam nhân tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, thân mặc một bộ áo khoác chạm rồng thêu phượng vô cùng tinh xảo tráng lệ.
Mà đứng phía sau nam nhân này chính là Ma tướng Tuyết Lỵ và Mông Qua, hai người đều đứng sau người này, thần sắc nghiêm túc nhìn bóng lưng người trung niên kia, thậm chí còn có vẻ sợ hãi và cung kính.
Dương Khai mắt nhíu lại, trong nội tâm nổi sóng.