Nó cũng là đồ thủ công phiên bản giới hạn.
Cổ áo được may bằng chỉ vàng.
Đây có lẽ là món đồ đắt nhất trên người anh ta.
Giá tuyệt đối không dưới 800 vạn! Thực ra điều quan trọng nhất của những thứ này không phải là giá cả, mà là kênh mua hàng, bởi vì chúng sẽ không được bán cho những người bình thường.
Tiểu Nhan, người bạn học này của em, trang phục trên người có giá hơn 10 triệu, chạy tới nhà em và nói với em rằng muốn học hỏi kinh nghiệm của em, em cảm thấy… em có thể truyền đạt cho anh ta kinh nghiệm gì? Bện cạnh anh ta làm sao có thể thiếu cái gọi là người có kinh nghiệm được chứ? “
Nghe Lâm Dương nói xong, vẻ mặt vợ chồng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng vô cùng cổ quái, hai người họ không nói nên lời.
Trang phục hơn 10 triệu!
Người giàu có tới mức nào thì… mới ăn mặc như thế này?
Tuy nhiên … Tô Nhan dường như không quá ngạc nhiên, thay vào đó cô ấy lắc đầu, bình tĩnh nói: “Lâm Dương, thực ra tôi biết Cao Lam rất giàu có, mặc dù trang phục trên người anh ấy có giá hơn 10 triệu, quả thực rất kinh ngạc, nhưng tôi cho rằng việc này không ảnh hưởng gì đến tình bạn của chúng tôi.
“
Rốt cuộc Tô Nhan vẫn là thờ ơ, hờ hững.
“Vậy em cho rằng hắn tìm tới em chỉ đơn giản là muốn cùng em ôn lại chuyện cũ?” Lâm Dương hỏi, trong lòng rất khó chịu.
*Ừ.” Tô Nhan gật đầu.
Có thể thấy tên Cao Lam này rất được Tô Nhan tin tưởng.
Vẻ mặt Lâm Dương có chút mát tự nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục, không nói gì nữa.
Không khí trong phòng có chút kỳ quái.
Trái lại Cao Lam không hề có chút ngượng ngùng nào, mà cười phá cục diện bế tắc, rất tự nhiên đi tới bên cạnh Lâm Dương, đưa tay ra.
“Vị này là chồng của Tiểu Nhan, Lâm Dương đúng không?
Anh Lâm, chào anh.
Tôi tên là Cao Lam.
Rất vui được gặp anhl”
“Xin chào!” Lâm Dương mặt không biểu cảm gì, đưa tay ra bắt tay.
“Anh Lâm, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, tôi mới đến Giang Thành hôm qua.
Hôm nay tôi tới thăm tiểu Nhan ôn lại chuyện cũ.
Vốn dĩ tiểu Nhan định mời tôi đến ném thử tay nghề của cô ấy, nhưng từ sau khi tốt nghiệp tôi và tiểu Nhan đã không gặp lại nhau, trong lòng hơi xúc động nên tôi đã tự vào bếp nấu ăn.
Nếu anh Lâm không để bụng thì hãy đến nếm thử đồ ăn tôi làm xem nó có mùi vị như thế nào!” Gao Lan cười nói.
Mấy lời này đã chiếm được thiện cảm của Tô Quảng và Trương Tỉnh Vũ.
Tô Nhan cũng thầm gật đầu, nhìn Cao Lam bằng ánh mắt đây tán thưởng.
Lâm Dương lúc này rất không vui.