Lão sư chiêu sinh đã hâm mộ đỏ mắt.
– Được, lão phu không chấp nhặt với ngươi, có điều tiểu tử này là đệ tử của Vũ Viện ta, ta phải dẫn đi!
Liên Quang Tổ một phát bắt được cánh tay Lăng Hàn.
– Nói bậy, đây là tương lai của Đan Viện ta, là hi vọng ngày sau của toàn bộ giới đan đạo, há có thể để ngươi lãng phí!
Ngô Tùng Lâm nắm lấy một cánh tay khác của Lăng Hàn.
– Buông tay!
– Ngươi mới buông tay!
Hai ông lão đều lôi kéo, muốn kéo Lăng Hàn về phía mình, nhưng lại không dám dùng sức, miễn cho kéo Lăng Hàn thành hai nửa, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn lẫn nhau, vù vù thở dốc.
Hai vị này, đều là nhân vật dậm chân một cái liền có thể làm cho Vũ Quốc run ba cái a, nhưng hiện tại bởi vì tranh đoạt một người trẻ tuổi, mà suýt chút nữa đánh nhau, cái này ai dám tin tưởng?
Lý Tư Thiền cũng đỏ mặt, hai ông lão này thực là già mà không đứng đắn, đã lớn tuổi như vậy, còn đấu khí giống như tiểu hài tử.
Hổ Nữu thì ợ một tiếng, ăn rất thoải mái.
– Hàn thiếu, ngươi nói xem, là theo lão gia hỏa này học võ, hay gia nhập Đan Viện chúng ta, cùng nghiên cứu đan đạo vô thượng?
Ngô Tùng Lâm nói, hắn không muốn để vị thiên tài đan đạo này đi nhầm đường lạc lối.
– Không phải sợ hắn, cứ việc nói thật, có phải là muốn học võ không?
Liên Quang Tổ cũng vội vàng nói, dưới sự kích động nên không có chú ý, Ngô Tùng Lâm xưng hô là Hàn thiếu.
– Hàn thiếu, chỉ cần ngươi gia nhập Đan Viện, lão phu lập tức cho ngươi một ngàn điểm cống hiến!
Ngô Tùng Lâm mở ra bảng giá.
Cái gì!
Lý Tư Thiền và lão sư chiêu sinh đều kinh ngạc đến ngây người, một ngàn điểm cống hiến!
Ở trong Hổ Dương Học Viện, điểm cống hiến có thể đổi được rất nhiều thứ: Công pháp, võ kỹ, đan dược cùng với thiên tài địa bảo quý giá… Nhưng rất khó thu được điểm cống hiến. Ví dụ thiên tài như Lưu Vũ Đồng, nhiều năm như vậy, điểm cống hiến thu được cũng chưa chắc có hơn một ngàn.
– Này này này, Ngô lão đầu, ngươi không thể xằng bậy như thế, điểm cống hiến là có quy định nghiêm chỉnh, ngươi cũng không thể ngoại lệ!
Liên Quang Tổ liền vội vàng nói.
– Khà khà, lão phu là hạng người như vậy sao?
Ngô Tùng Lâm đắc ý nói.
– Hàn thiếu vừa bù đắp Tật Phong Đan, cống hiến như vậy chẳng lẽ còn không xứng một ngàn điểm?
– Cái gì!
Liên Quang Tổ kinh ngạc thốt lên.
– Không phải ngươi đã sớm bổ sung Tật Phong Đan sao?
– Đan phương lão phu bổ sung, chỉ có thể đạt đến tám tinh, nhưng vị tiểu hữu này luyện chế ra, lại đạt đến mười ba tinh!
Ngô Tùng Lâm nói rất kiêu ngạo, thật giống như người tiên phong là lão vậy.
Liên Quang Tổ không khỏi có một tia thoái nhượng, nhưng lập tức nghĩ đến thiên phú võ đạo của Lăng Hàn: Mười bảy tuổi Tụ Nguyên tầng bốn, không, tầng năm! Hơn nữa ở thời điểm Tụ Nguyên tầng bốn liền đánh thắng Thích Vĩnh Dạ!
Thiên tài võ đạo như vậy, không học võ thì học cái gì?
Nhưng vấn đề là, Lăng Hàn không có cống hiến gì cho Vũ Viện, hắn không thể cho điểm a.
Hắn gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng vào lúc này, Lăng Hàn lại mở miệng, nói:
– Ta học cả hai!
Hắn là đan đạo đế vương, chỉ cần tùy tiện nói chút đan phương thất truyền liền có thể thu được lượng lớn điểm cống hiến, cơ hội này hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Mà đời này, hắn không có dự định lại đi đan lộ, trọng tâm đương nhiên ở võ đạo.
Hai ông lão đều hoài nghi nhìn hắn, bởi vì bất kể là võ đạo hay đan đạo, đều là bác đại tinh thâm, cho dù dùng cả đời cũng không thể đi tới đỉnh cao, huống chi là chú ý cả hai.
– Ta là thiên tài, không thành vấn đề!
Lăng Hàn tràn đầy tự tin nói.
Lý Tư Thiền nhất thời chu miệng nhỏ, bị điểm vô liêm sỉ của Lăng Hàn dọa sợ, nào có người khoa trương mình như thế. Nhưng ngẫm lại biểu hiện trước kia của Lăng Hàn, ngay cả hai vị Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm cũng không ngại học hỏi kẻ dưới, tựa hồ ở trên đan đạo hẳn là không thành vấn đề.
– Thật không thành vấn đề?
Hai ông lão đồng thời hỏi.
– Tuyệt đối không có vấn đề!
Lăng Hàn cười nói.
—————