– Chắc là ai đó quen biết, nhưng khi anh ra thì đã rời đi.
– Có phải là có chuyện gì không?
– Không sao, nếu họ có việc quan trọng thì sẽ lại đến tìm thôi. Em ăn no chưa?
– Bánh ngọt của chỗ anh ngon thật đấy, nói phục vụ gói thêm cho em một cái nhé, để mang về.
– Được.
Sau khi phục vụ mang bánh tới, anh đứng dậy:
– Không còn sớm nữa, anh đưa em về.
Betty lại đáp:
– Tài xế của em đã đợi sẵn bên ngoài rồi, đang có bão, anh không cần vất vả.
Cả hai bước ra khỏi nhà hàng, gió tuyết ngay lập tức ập tới. Dương Minh đem áo khoác của mình khoác lên cho Betty, còn mở cửa cho cô. Betty ngồi vào xe, nghĩ ngợi một chút liền đưa lại áo khoác cho anh:
– Trong xe rất ấm, anh mặc lại đi. Bên ngoài lạnh lắm đấy.
Dương Minh cũng không từ chối:
– Em về cẩn thận.
– Cảm ơn anh vì bữa ăn. Tạm biệt!
– Tạm biệt!
Anh nhìn chiếc xe dần khuất, sau đó ngẩng đầu thở một hơi dài. Lại là bão bùng, khí hậu năm nay thật khắc nghiệt. Anh còn đang định cuối tuần sẽ đi trượt tuyết, nhưng nghe nói cơn bão này sẽ còn kéo dài đến tận tuần sau, e là phải hoãn kế hoạch lại rồi.
Dương Minh quay đầu, đi về phía xe của mình. Phía xa có một bóng dáng nhỏ bé, cô độc đứng trong màn tuyết. Ánh đèn mờ nhạt khiến anh nhìn không rõ người kia, nhưng trong lòng lại có linh cảm khác thường.
Anh đóng cửa xe lại, bước thêm vài bước. Lại gần một chút, khuôn mặt đẫm nước mắt của người con gái khiến cho anh hốt hoảng. Hai mắt đỏ hoe cứ nhìn anh chằm chằm.
Hà Tịch đưa tay lên gạt nước mắt, sau đó là nước mũi.
Dương Minh đơ người, chôn chân tại chỗ.
Chuyện này khó tin tới nỗi anh phải dụi mắt mấy lần, rõ ràng là mắt anh có vấn đề. Sao người đứng trước anh đây có thể là Hà Tịch chứ?
Mãi không thấy anh lên tiếng, cô cảm thấy rất ấm ức, có chút hờn dỗi hỏi?
– Anh có thể cho em vay tiền không?
Vừa gặp đã đòi vay tiền, đây…đây…đây rõ ràng là một kẻ lừa đảo mang khuôn mặt giống cô mà thôi. Nhưng mà giống cũng phải có giới hạn thôi, sao lại giống y như đúc thế này được?
– Nếu không có thể cho em mượn điện thoại, em muốn gọi cho Tử Lý.
Lại còn biết cả Tử Lý?
Lừa đảo bây giờ thật lợi hại, nắm bắt được thật nhiều thông tin.
Hà Tịch tiến đến trước mặt anh, giọng run rẩy:
– Sao anh không trả lời?
Nét mặt Dương Minh đờ đẫn đến khó tả.
Khuôn mặt của cô hiện tại gần trong gang tấc, đưa tay liền có thể chạm vào.
Nhưng anh có thể chạm vào không? Lỡ như…đây chỉ là một giấc mơ thì sao?
Hay là…thử một chút…
Bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng chạm vào má Hà Tịch. Má của cô đã bị gió tuyết tạt cho lạnh buốt, nước mắt của cô hình như cũng sắp đóng băng luôn rồi.
– Anh không đồng ý cho em vay tiền? Hay là anh không tin tưởng em, sợ em sẽ quỵt tiền anh?
Dương Minh rốt cuộc cũng chịu mở miệng:
– Em…vay tiền anh làm gì?
Hà Tịch sụt sịt:
– Để mua vé máy bay.
Anh hít một ngụm khí lạnh, trái tim không ngừng đập loạn:
– Em…tới đây tìm anh?
Cô không trả lời, chỉ cúi thấp đầu. Dương Minh hỏi lại:
– Có phải là tới tìm anh không?
Hà Tịch vẫn im lặng, còn không chịu ngẩng đầu lên.
– Em không trả lời, anh sẽ không cho em vay tiền.
Anh cúi xuống nhìn một chút, phát hiện hai mắt cô long lanh, mí mắt chỉ hơi động, hai dòng nước mắt liền không ngừng chảy xuống.
Sao lại khóc nữa rồi?
Giọng cô nghẹn ngào:
– Nếu anh đã gặp được một cô gái tốt rồi, vậy…. em không nên tìm anh nữa. Em chỉ là…hết cách nên mới xuất hiện ở đây…
Dương Minh phản ứng rất nhanh, biết cô hiểu lầm liền chắc nịch khẳng định:
– Anh chưa có bạn gái.
Hà Tịch nín một chút:
– Vậy cô gái ban nãy…
– Chỉ là đối tác. Cũng có một chút thân thiết, nhưng anh không có ý gì khác.
Bọn họ đứng dưới mưa tuyết đã rất lâu rồi. Hà Tịch lạnh tới mức toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch. Dương Minh sau khi lấy lại tinh thần liền để ý quần áo của cô dính rất nhiều bùn đất. Ngay đến cả chiếc vali bên cạnh còn sạch sẽ hơn cô. Dù vậy…nhưng hiện tại không phải lúc để hỏi nhiều.
Anh lấy áo khoác khoác lên người cô, nhưng Hà Tịch lại không chịu, nhất quyết kéo xuống.
– Lạnh lắm đấy.
– Không…em không muốn.
Dương Minh hết cách:
– Lên xe đi.
Hà Tịch bất động, đưa tay kéo nhẹ vạt áo của anh:
– Giày của em toàn là bùn đất, quần áo cũng không sạch sẽ…
Anh nắm chặt tay cô, cau mày nói:
– Sang đến tận đây rồi, anh tưởng da mặt em đã dày lên đôi chút.
Cô cắn môi, da mặt dày đã dùng hết khi chạy tới đòi vay tiền anh rồi.