– Tuy nhiên bây giờ xin Long thiếu gia hộ pháp cho Văn mỗ, tại hạ xem xem có thể hóa giải được xiềng xích âm khí trong cơ thể hay không.
– Được!
Hai người khi nói chuyện, căn bản là không nhắc tới Dương Khai. Trong mắt bọn họ, Hạ Ngưng Thường mới là vật cản khó giải quyết, Dương Khai chả là gì! Hiện giờ Hạ Ngưng Thường một thân nguyên khí mất hết, giống như con nhím bị vặt sạch lông, bất cứ ai tùy tiện ra tay đều có thể bắt nàng.
Giờ khắc này, Dương Khai đã đưa Hạ Ngưng Thường tới một khe núi dài khoảng mười trượng, chỉ một người chui lọt bên cạnh sơn cốc.
Hạ Ngưng Thường được hắn đặt ở bên trong, bản thân Dương Khai chắn ở bên ngoài. Trước khe núi có một bụi cây, vừa hay có thể chắn trụ đường vào.
Thân thể hai người sát vào nhau, gần như hòa thành một.
– Đừng nói chuyện, có người đuổi tới!
Dương Khai vòng tay ôm lấy Hạ Ngưng Thường, nhẹ giọng dặn dò.
Hạ Ngưng Thường sắc mặt tái nhợt khẽ gật đầu, nín thở.
Trong chốc lát, Nộ Lãng dẫn theo mấy người lướt qua trước mắt, rồi tiếng bước chân xa dần. Khoảng cách hai bên cách nhau chỉ vẻn vẹn vài chục trượng mà thôi, nhưng đêm đen gió cao, bên trong thung lũng âm khí dày đặc đã hoàn toàn che giấu được Dương Khai và Hạ Ngưng Thường.
Đợi cho đám người Nộ Lãng rời xa, Hạ Ngưng Thường mới nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, trên khăn lụa che mặt một mảng đỏ sẫm. Vừa rồi một chưởng kia của Văn Phi Trần, cuối cùng đã đả thương nàng.
– Tỷ sao rồi?
Dương Khai căng thẳng hỏi han.
– Giúp tỷ lấy đan dược!
Thanh âm của Hạ Ngưng Thường yếu ớt, thân mình mềm nhũn buông xuống ngã trên mặt đất, khí lực để động một ngón tay cũng không có.
– Ở đâu?
– Trong người!
Dương Khai liền vội vàng đưa tay vào thăm dò trong người nàng, nhưng ngay sau đó lại nhanh như tia chớp mà rụt về, kinh ngạc nhìn vị tiểu sư tỷ trước mắt này.
Hạ Ngưng Thường cũng đang nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt hơi đỏ lên, thân mình hơi run rẩy. Vừa rồi bị Dương Khai chạm vào, cảm giác tê dại nơi ấy truyền thẳng đến tim, suýt chút khiến khiến cho nàng ngất tại chỗ.
– Tỷ kiên nhẫn một chút!
Dương Khai biết đây là thời khắc đặc biệt, lập tức cũng không lề mề, nhẹ giọng dặn dò Hạ Ngưng Thường một tiếng, lúc này mới lại vươn tay sờ soạng vào bên trong người Hạ Ngưng Thường để thăm dò.
Vào mùa hạ, Hạ Ngưng Thường vốn mặc cũng ít, ngoại trừ quần áo ở bên ngoài, bên trong chỉ có đồ lót mà thôi. Dương Khai vừa sờ vào, lập tức đã có cảm giác giống như đi vào tiên địa khiến cho người ta lưu luyến mà quên mất phải quay về.
Một nơi đầy đặn mềm mại, co dãn kinh người, không quá nhỏ cũng không quá lớn, một bàn tay không che hết được. Năm ngón tay kia đụng vào một điểm nhỏ nhỏ nhô lên, mỗi lần đụng vào đều khiến cho thân hình Hạ Ngưng Thường khẽ run lên. Cảm thụ được nhiệt độ cực nóng của cơ thể nhau, hơi thở trở nên đứt đoạn, bất kể là Dương Khai hay Hạ Ngưng Thường, hô hấp đều có chút dồn dập, máu toàn thân lưu chuyển nhanh chóng.
Dương Khai còn khá, mặc dù có chút xấu hổ nhưng nói thế nào cũng là nam nhân, mặt dày làm như không phát sinh ra chuyện gì.
Hạ Ngưng Thường thì ngược lại, đôi mắt trong suốt như một uông nước, ánh mắt vừa thẹn vừa giận, hơi thở tỏa ra giống như mùi xạ hương, mê người không nói ra được.
– Tỷ đừng nghĩ nhiều!
Dương Khai vừa cẩn thận tìm tòi, vừa an ủi.
Hạ Ngưng Thường rốt cục không nhịn được, cố gắng dùng một hơi yếu ớt nói:
– Ở bên kia!
– Ồ!
Dương Khai lúc này mới chợt hồi phục lại tinh thần, thầm nhủ tìm mãi cũng không thấy, thì ra là ở bên này.
Việc này…
Trở tay thăm dò vào bên kia, lại là một lần xâm nhập tìm kiếm, không biết đã khiến Hạ Ngưng Thường run lên không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng lấy ra mấy cái lọ nhỏ.
– Loại nào?
Dương Khai hỏi.
– Cái ở giữa.
Thanh âm của Hạ Ngưng Thường suy yếu vô cùng, dùng ánh mắt ra hiệu.
Dương Khai khẩn trương cầm cái lọ ở giữa, đổ ra một chút đan dược, xốc khăn che mặt lên, nhét toàn bộ vào trong miệng Hạ Ngưng Thường.
Vị tiểu sư tỷ này thể chất đặc thù, Dược Linh Thánh Thể là Dược đỉnh tốt nhất trên đời này, có uống nhiều đan dược hơn nữa cũng không có gì phải lo lắng.
Mấy viên đan dược vào bụng, Hạ Ngưng Thường nhắm mắt ngồi dậy, Dương Khai xoay người đi cảnh giác động tĩnh bên ngoài.
Đợi chừng nửa canh giờ, Hạ Ngưng Thường mới từ từ hồi phục, mở to đôi mắt tràn đầy ngượng ngùng, phức tạp nhìn bóng lưng của Dương Khai.
Hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, mặt nàng như lửa đốt, mặc dù biết lúc ấy là bất đắc dĩ, nhưng Hạ Ngưng Thường xấu hổ tới mức chỉ hận không có một cái lỗ ở đây để lập tức chui xuống.
Như thể đã nhận ra Hạ Ngưng Thường đang chăm chú nhìn mình, Dương Khai luôn luôn cảnh giác đột nhiên quay lại, thấy Hạ Ngưng Thường đã ngừng vận công, không tự chủ thở ra một hơi:
– Tỷ không sao chứ?
Trong mắt Hạ Ngưng Thường hiện lên vẻ bối rối, vội vàng tránh qua một bên:
– Mặc dù không cần lo lắng cho tính mạng nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể động thủ.
– Không sao là tốt rồi.
Cuối cùng Dương Khai cũng cảm thấy nhẹ nhõm.