Phía đối phương đã bỏ ra không ít vật phẩm, Diên Thọ càng không thể không lấy ra thành ý của mình nên ông ta đã tiết lộ cho Tiểu Hắc không ít thông tin nóng đang diễn ra trong Yên quốc và thế giới. Dĩ nhiên, mấy thông tin này không đụng chạm đến lợi ích của Vạn Kim thương hội. Dù sao ông ta cũng không thể cõng rắn cắn gà nhà được, càng không ngu ngốc đi làm cái chuyện lợi người hại mình như thế.
– Liêu quân và Tấn quân đang không ngừng điều động người và vật tư đến sát biên giới. Chiến tranh sẽ sớm nổ ra, Tiểu Hắc thiếu gia nên sớm có chuẩn bị.
Diên Thọ đã cho người điều tra tỉ mỉ về Tiểu Hắc. Khi nhận lấy kết quả, ông ta rất bất ngờ khi biết đứa trẻ lợi hại này chỉ mới bước chân vào Mộc gia chưa đến một năm. Trước đó, nó còn là một tên ăn mày ở Vũ Lương xa xôi hẻo lánh.
Như vậy cũng đồng nghĩa với việc Mộc gia có ơn với Tiểu Hắc còn nước Yên thì không, trách nhiệm của Tiểu Hắc với quốc nạn sẽ khác với Mộc gia. Phải công nhận rằng Diên Thọ leo đến vị trí quản sự không phải chỉ có hư danh, khả năng phân tích và nhìn thấu tâm tư người khác của ông ta rất mạnh. Biểu hiện của Tiểu Hắc lại xác nhận thêm điều đó khi nó chỉ hời hợt đáp lại:
– Bọn họ muốn đánh thì cứ đánh, chuyện đó ta muốn quản cũng không quản được.
Lời Tiểu Hắc là sự thật. Dù là tu tiên giả thì năng lực hiện tại của nó cũng có hạn, đánh nhau với hoàng cấp cao thủ thì còn có nắm chắc chứ đối mặt với mấy chục vạn người trang bị vũ khí thì nó cũng chỉ có thể cắm đầu chạy giữ mạng.
Còn về Mộc gia, nó sẽ cố gắng thủ hộ. Nếu có nguy hiểm thì sẽ đem gia tộc dời đi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, không cần ngọc đá cùng tan với kẻ thù nha. Còn nếu Mộc lão và tộc nhân của ông ta cứng đầu thì nó sẽ dùng cách khác, tùy cơ ứng biến vậy.
– Tiểu Hắc thiếu gia nói chí phải. Nếu có chuyện gì ngài có thể đến lánh nạn tại Vạn Kim thương hội chúng tôi, Diên mỗ đảm bảo cho dù là Triệu quân cũng không dám đụng đến.
Diên Thọ mỉm cười lấy lòng, trong lời nói mang theo tự tin nồng đậm. Thương hội Vạn Kim có địa vị đặc thù trên thế giới, trừ khi bọn họ vượt quá giới hạn cho phép, nếu không thì không có quân đội nước nào nguyện ý đi gây hấn với họ cả. Trừ tài lực kinh người ra thì thương hội này chính là tập hợp của một rừng cao thủ Chân Võ Môn, tương đương với một đại môn phái hùng mạnh. Đối đầu với họ dù thắng thì cái giá phải trả cũng vô cùng khổng lồ, thảm liệt.
Lịch sử đã chứng minh, rất nhiều cuộc chiến tranh đã giễn ra nhưng chưa một thế lực nào dám đụng đến một tấc đất của Vạn Kim thương hội phận bộ tại nước đó. Chưa từng xảy ra…
– Đạ tạ hảo ý của Diên quản sự, nếu thật sự cần đến thì ta phải mặt dày đến làm phiền ông rồi.
Thêm một bằng thêm một con đường, Tiểu Hắc không từ chối mà còn vui vẻ đáp lại khiến cho Diên Thọ hài lòng. Đôi khi có những thứ không bao giờ xảy ra nhưng con người ta vẫn hay lấy ra hứa hẹn. Đơn giản đó là một loại xã giao, một kiểu giả dối mà ai cũng phải nắm bắt. Đôi khi làm con người thật mệt mỏi, thật quá phức tạp.
Ví như Diên Thọ, ông ta biết phía sau Tiểu Hắc là một siêu cấp cao thủ. Nếu có nguy cơ xảy ra thì vị kia sẽ đem đệ tử mình rời khỏi. Cái phân bộ của ông ta trong mắt cao thủ tuyệt đỉnh chẳng khác chuồng gà là mấy. Còn muốn mời Tiểu Hắc nương nhờ sao? Đúng là chuyện nực cười mà.
Diên quản sự của chúng ta nào biết đâu khi ông ta vừa nói ra Tiểu Hắc cũng đã động tâm một thoáng. Có điều sau khi suy nghĩ kỹ thì nó liền lắc đầu bỏ qua. Một khi chạy đến Vạn Kim lánh nạn thì chẳng khác nào làm cho đối phương nghi ngờ về sự tồn tại của vị sư phụ thần bí của mình. Một khi không còn cái ô lớn để hù dọa kẻ khác thì nó sẽ trở thành miếng mồi ngon trong mắt con quái vật to lớn Vạn Kim. Chỉ nói đến binh khí bán thánh và đan dược thôi cũng đủ để người ta bắt nó làm nô lệ suốt đời rồi.
Chơi với lửa phải vạn lần cẩn thận, nếu không sẽ tự thiêu thân mình.
– Theo tình huống bây giờ, Liêu và Tấn không có ý định liên minh. Hai nước đó chỉ muốn phân chia Yên quốc nên hành động còn chút chần chừ, vật tư vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ. Sợ là đến mùa xuân sang năm vẫn chưa khai chiến được.
Dựa vào tin tức nội bộ, Diên Thọ đưa ra nhận định của mình. Trong khi đó, Tiểu Hắc chỉ cười cười mà không ý kiến.
Ở Mộc gia, thứ nhiều nhất trong thư viện chính là các loại sách quân sự như mưu lược, điều binh khiển tướng, các loại địa hình trận địa vvv vô cùng đặc sắc. Tiểu Hắc rảnh rỗi đều đem ra đọc một lượt nên kiến thức của nó về hành quân đánh trận cũng không ít, chỉ là chưa bao giờ trải nghiệm ngoài thực địa thôi.
Chiến tranh chính là thế cục biến ảo không lường, chỉ một sự khinh địch sơ suất liền phải trả giá đắt. Đừng nhìn hai nước kia vẫn loay hoay chuẩn bị mà mang tâm lý buông lỏng, rất có thể sáng sớm mai ngươi tỉnh dậy đã nhận tin chiến báo gửi về cũng nên. Quân bất yếm trá, lòng người khó dò.
Tiểu Hắc cũng biết địa thế của quân Yên dễ thủ khó công. Mùa đông tuyết rơi dày, quân Tấn Liêu sẽ càng không dễ gì tổng tấn công qui mô lớn. Ngược lại, nếu tiền hành phân tán nhỏ lực lượng để thâm nhập lại là một lợi thế khi tầm nhìn trong tuyết sẽ bị hạn chế đáng kể.
Còn một lý do lớn nhất khiến hai nước kia vẫn còn lo lắng chính là thái độ của Triệu quốc. Được mệnh danh là bá chủ thế giới, sức mạnh siêu việt các nước còn lại, nước Triệu chính là thiên tử trong thiên hạ. Bất kỳ tranh chấp gì cũng cần phải thông qua Triệu quốc, nếu không để họ nổi giận chính là tai họa ngập đầu. Phải biết rằng nếu Triệu quốc muốn ra tay thì Liêu Tấn có hợp lực cũng vô vọng. Một con rồng không hề e sợ hai con sói, dù là một trăm con sói cũng vậy thôi.
Đọc qua những lời giới thiệu có phần khoa trương về thực lực của Triệu quốc, Tiểu Hắc cũng muốn đi đến xem rốt cuộc cái đất nước rộng lớn kia đến cùng có bao nhiêu phần thực lực.
Bất giác, khi nói đến nước Triệu, trong đầu của Tiểu Hắc hiện lên hình ảnh một cô gái có nụ cười nhu hòa, nó phấn khởi lẩm bẩm:
– Vũ Liên tỷ tỷ, nhất định ta sẽ đi tìm tỷ tỷ. Chắc tỷ ấy khi nhìn thấy ta bây giờ sẽ rất bất ngờ hì hì
Không có Vũ Liên, Tiểu Hắc cũng sẽ không lấy được Ngộ Đạo Thạch đến tay, cũng không có cơ hội được Diệp Thanh Hàn nhận làm đệ tử. Cho nên, nàng ta chính là người đã thay đổi con đường nhân sinh của Tiểu Hắc, thay đổi thế giới này và cả tương lai của … cả vạn giới.