Ông già áo vải ăn sạch bách cả bàn mấy đĩa đồ ăn mà bọn họ không đụng vào xong, tán dóc vài câu, cơm no trà đủ rồi đi về nhà. Sắp đến giờ Tuất, hẳn là bà chủ đã chuẩn bị xong đồ ăn với rượu cho bọn hắn, cần phải trở về. Hai người song song đứng dậy, tiểu nhị kia trợn mắt nói: “Các ngươi đi đâu? Không phải đã nói sẽ nghỉ trọ hay sao? Phòng ta cũng đã quét sạch rồi, rốt cuộc các ngươi muốn gì đây?!”
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại cười nói: “Ta thấy ngươi đừng nên làm ở chỗ này nữa, cuốn gói đi đi. Nếu mà ngươi tiếp tục ở lại căn nhà trọ này, việc làm ăn sẽ càng ngày càng tệ đó.”
Sở dĩ ông chủ bán quần áo và ông chủ nhà trọ trông thấy ảo giác tàn hồn khác nhau, là vì có liên quan đến chính bản thân bọn họ. Nghe kể lại, cả nhà ông chủ bán quần áo nọ hình như yếu đuối nhát gan, còn chủ nhà trọ thì không biết thế nào, nhưng tiểu nhị hắn thuê quả thật là tính gian ác nặng, tính nóng nảy cao. Tinh thần và khí lực của người sống cũng sẽ ảnh hưởng đến mấy thứ này, khi người ta hoà nhã, bọn họ sẽ chỉ ầm ĩ chút chút, doạ nạt tí ti rồi thôi. Nhưng nếu là người có tính công kích quá mạnh, toàn thân đều tỏ ra khó gần, bọn họ cũng sẽ xử sự một cách khó gần y vậy. Bởi vì thế nên nhà trước mới trông thấy xuân cung sống, nghe được tiếng đàn, còn nhà sau thì lại là xác cháy quằn quại đầy đất. Chẳng trách tàn hồn lại đối đãi khác nhau.
Lúc trở lại căn nhà trọ nhỏ kia, cô chủ bảo thức ăn đã được đưa lên rồi, Ngụy Vô Tiện cười cám ơn, cùng bước lên lầu với Lam Vong Cơ, vào phòng rồi ngồi xuống tiếp tục chuyện không tiện nói bên ngoài.
Ngụy Vô Tiện nói: “Thật ra thì ta vẫn cứ luôn cảm thấy là lạ, theo như ấn tượng của ta, Kim Quang Dao không phải loại hễ xúc động là giết người. Hắn chủ yếu là gian xảo, có thể ra tay tàn độc, nhưng sẽ không động thủ bừa bãi. Có thể không đắc tội thì sẽ cố sức không đắc tội. Tại sao lần này lại vội vã làm động tác lớn như vậy ở Loạn Táng Cương? Quả thật là đã ép các thế gia làm địch với hắn mà. Chẳng lẽ hắn không nghĩ tới chuyện, nếu không thành công thì sẽ thế nào hay sao?”
Lam Vong Cơ từ tốn nói: “Lá thư này. Tới kỳ lạ, viết cao siêu.”
Ngụy Vô Tiện hiểu. Tới kỳ lạ, là chỉ nó chọn đúng thời cơ tốt như thế mà đưa, tuy rằng nó đã giúp mình một đại ân. Viết cao siêu, là chỉ từng dòng tội trạng được liệt kê trong thư, có chứng có cớ, rồi lại như không có. Nhưng người viết thư lại có thể gộp chung giữa có và không có chứng cứ phạm tội vào với nhau, người đọc thư nếu đọc liền mạch, sẽ có một loại lỗi giác rằng từng dòng chứng cứ đều vô cùng chính xác. Hơn nữa khi lửa giận đương bốc cao, cảm xúc bị kích thích, bộ não sẽ tự động tiếp thu toàn bộ theo một phía, tin hết mà không hề nghi ngờ. Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ phân tích chỗ khả nghi, trong mắt người ngoài trái lại sẽ trở thành một kiểu hành vi soi mói đối nghịch.
Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: “Thật ra thì, cũng không cần quá lo lắng cho đại ca ngươi đâu. Lúc ấy nước bẩn gì đó Kim Quang Dao đều hắt hết lên người ta rồi, nếu như hắn dám làm gì Trạch Vu Quân thật, cứ giao hết cho ta là được, tin tức truyền ra không phải chỉ là trọng thương thôi sao. Chúng ta chỉ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường đến Lan Lăng thăm dò kết quả. Uống xong rồi đi ngủ thôi.”
Hắn nói lời này hết sức tự nhiên. Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, Ngụy Vô Tiện giơ tay định rót rượu, chần chừ một thoáng, rồi lập tức tự nhắc nhở mình: “Mình chỉ hỏi y mấy câu, tuyệt đối không làm gì khác. Chỉ hỏi rõ ràng rốt cuộc thì y nghĩ thế nào thôi. Dù sao thì sau khi tỉnh rượu Lam Trạm cũng chẳng nhớ gì hết, tuyệt đối sẽ không làm lỡ điều gì cả.”
Tự cam đoan với bản thân như thế, sau đó tay hắn vững vàng rót đầy chén rượu, đẩy tới trước mặt Lam Vong Cơ.
Hắn còn lo lỡ đâu Lam Vong Cơ không chịu uống, rồi nên dụ dỗ thế nào mới không tỏ ra là cố ý, nhưng không biết có phải trong lòng Lam Vong Cơ có nỗi niềm gì đó hay không, mà lại chẳng ngó ngàng gì đã bưng lên rồi ngửa đầu uống cạn.
Ngụy Vô Tiện đưa chén rượu của mình tới bên môi, vô tình cố ý dán mắt vào tình hình bên kia. Ai ngờ, hắn chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ thôi, đã lập tức phun ra: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”
Vừa ho vừa nghĩ: “Tốt tốt tốt. Cô chủ này thiệt là một người thành thật, bảo nàng tìm cho mình cái loại càng mạnh càng tốt, nàng liền tìm cho mình loại mạnh như thế thật!” Hắn lau lau rượu trên người, khi ngẩng đầu lên lần nữa, Lam Vong Cơ đã không phụ kỳ vọng – đã tiến vào trạng thái kia rồi.
Lần này y thiếp đi ngay trên chiếu. Eo lưng thẳng tắp, ngoài đầu hơi cúi, hai mắt nhắm chặt ra, thì cũng không khác gì tư thế ngồi của y lúc bình thường. Ngụy Vô Tiện vừa lấy tay quơ qua quơ lại trước mắt y, vừa buồn cười trong bụng.
Lúc gương mặt này mở mắt ra, bởi vì màu mắt rất nhạt, ánh mắt lại thiên về đạm mạc, nên trông có vẻ rất là lạnh lùng. Nhưng sau khi nhắm mắt lại, đường nét nhu hoà đi rất nhiều, giống hệt như một pho tượng ngọc trẻ tuổi tuấn mỹ, bình tĩnh yên ả, một vẻ không hề cho phép xâm phạm.
Nhưng càng như vậy, nhớ tới tình hình hai lần say rượu lần trước của y, nỗi hưng phấn bí ẩn không thể nói ra trong lòng Ngụy Vô Tiện lại càng dâng cao, không khỏi có loại dự cảm “thế này nhất định có thể tự do tung hoành”, kéo cái án nhỏ qua một bên, để mình và Lam Vong Cơ ngồi đối mặt nhau, chờ y tỉnh lại.
Nhưng cái tên Ngụy Vô Tiện này, bảo hắn quy củ ngoan ngoãn ngồi đó chờ thì tuyệt đối không thể nào, phải làm chút gì đó hư đốn thì hắn mới chịu nổi. Vì vậy hắn duỗi tay ra, nhẹ nhàng khơi cằm Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện nói khẽ: “Mấy ngày nay thiệt là ngộp chết ta. Hàm Quang Quân, sao nào, lại lọt vào tay ta nữa rồi?”
Lam Vong Cơ ngủ say rất ngoan ngoãn mà ngẩng mặt lên, một vẻ không có sức phản kháng, mặc cho quân ngắt. Ngụy Vô Tiện trông thấy, lòng kêu không xong, vội vã rụt tay, đầu Lam Vong Cơ lại gục xuống.
Tặc tâm không chết, Ngụy Vô Tiện lại đi chọt má y, kéo khoé miệng Lam Vong Cơ lên, muốn ngó thử xem khi y cười lên trông sẽ ra sao. Bỗng dưng, ngón tay hơi nhoi nhói.
Lam Vong Cơ đã mở hai mắt ra, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Mà ngón trỏ của Ngụy Vô Tiện, đã bị y cắn trong miệng.
“…”
Ngụy Vô Tiện: “Nhả ra.”
Lam Vong Cơ ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, từ đốt ngón tay đầu tiên cắn đến đốt ngón tay thứ hai, hàm răng cũng dùng sức hơn.
Ngụy Vô Tiện kêu lên: “Đau!”
Lúc này Lam Vong Cơ mới hơi thả lỏng răng ra, Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội rút ngón tay về, lăn sang một bên. Một cú cắn này trực tiếp khiến hắn sởn cả tóc gáy: Chỉ cần là cắn người hắn đều sẽ liên tưởng tới chó ngay, nghĩ tới chó thì hắn liền lông tóc dựng đứng. Ai ngờ ngay sau đó, Lam Vong Cơ lại rút Tị Trần ra, dùng sức cắm xuống chiếu, đóng dính một góc áo của Ngụy Vô Tiện xuống mặt đất. Ở Liên Hoa Ổ, bộ quần áo này được chế tạo từ những vật liệu đặc thù nên không dễ xé rách, Ngụy Vô Tiện bị góc áo này kéo, không lăn ra xa được, Lam Vong Cơ nhân cơ hội túm gáy hắn, lôi trở về.
Lưng Ngụy Vô Tiện đụng phải một lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ, rồi thoáng cái nghe thấy tiếng Tị Trần tra vào vỏ.