Tiêu Bố Y vắt hết óc cũng nghĩ không ra, chỉ im lặng, đối với người không muốn hai thế lực này bắt tay với nhau là ai, thì có đánh vỡ đầu cũg đoán không ra.
Cầu Nhiêm Khách lại nói tiếp, “Chuyện này cứ tạm bỏ qua đi, ngươi có ba nghi vấn, ta cũng có một điều nghĩ không ra, sau khi biết Tháp Khắc Phó Cốt trúng độc thì lại càng hồ đồ”.
Tiêu Bố Y cười khổ, Cầu Nhiêm Khách đúng là đã nói ra tiếng lòng của hắn. Cầu Nhiêm Khách nói tiếp: “Sau đó ta liền đi tìm bạn của ngươi cùng với Khắc Lệ Ti Tháp Cách, người gọi là Hàn Tuyết phải không? Nàng ta hình như cũng là Tháp Cách Mông Trần tộc?”
Tiêu Bố Y ngẩn ra, “Hình như là vậy…”
Hắn phát hiện Cầu Nhiêm Khách đúng là rất có bản lãnh, lơ đãng một chút mà đã điều tra ra được rất nhiều việc, thế nhưng Hàn Tuyết là người tộc nào sao mà biết được. Hàn Tuyết cũng là một Tháp Cách, cái này hắn thật ra trước nay cũng không có nghĩ tới, nhưng nói vậy Tháp Cách cũng có phân lớn nhỏ cao thấp, Hàn Tuyết Tháp Cách này so với Khắc Lệ Ti mà nói, thật sự là không đáng nói tới
“Tiêu huynh đệ, ngươi thực là có phúc khí” Cầu Nhiêm Khách đột nhiên nói một câu.
Tiêu Bố Y khó hiểu hỏi, “Trương huynh nói thế là sao?”
Cầu Nhiêm Khách chậm rãi nói: “Thật ra cho dù ngươi có thể xảo biện tới đâu, vốn cũng sẽ không thể dễ dàng ra khỏi đại trướng của Khả Đôn như thế, ta nghe Khắc Lệ Ti cùng Mông Trần Tuyết nói mới biết được, Mông Trần Tuyết lấy tính mạng bảo đảm với Khả Đôn là ngươi tuyệt không phải là hung thủ độc hại Mã Cách Ba Tư, Khả Đôn lúc này mới giam lỏng ngươi, chờ tra rõ chân tướng rồi mới nói”.
Tiêu Bố Y trong ngực nóng lên, hết sức cảm động. Cho tới nay, hắn cùng Hàn Tuyết đều như hữu tình mà vô ý, hắn biết Hàn Tuyết phải cứu tộc nhân. liền yêu cầu Văn Vũ Chu trợ giúp, mình không thể giúp nàng, cũng không thể hại nàng. Hắn luôn yên lặng mà làm cho Hàn Tuyết nhưng việc nằm trong khả năng, trừ đêm đó ra, Hàn Tuyết cũng rất ít nói, nhưng hắn cũng không nghĩ đến. Hàn Tuyết vì hắn, tính mạng cũng có thể không cần.
Cầu Nhiêm Khách mỉm cười nhìn Tiêu Bố Y, tuy là trong bóng tối, đôi mắt vẫn tràn ngập cơ trí, “Ta sau khi mơ hồ hiểu được ngọn nguồn sự việc, lúc này mới gấp rút đi tới chỗ Tháp Khắc Phó Cốt, cũng may bọn họ cách cũng không xa, nên mới có thể đi vềtrong đêm”.
Tiêu Bố Y một cỗ nhiệt huyết xông lên trong ngực. Lúc này mới hiểu được Cầu Nhiêm Khách vì cái gì mới có thể truyền tụng thiên cổ, bực hào kiệt này, chỉ vì hai chữ bằng hữu, không ngai bôn ba. Chỉ với trí tuệ bực này, đã làm cho người ta tinh tưởng không thôi. Nhưng Tiêu Bố Y lại có chút hổ thẹn, Cầu Nhiêm Khách đã một đêm bôn ba, còn mình cái rắm gì không làm, mà lại đi ngủ.
“Trương đại ca không ngại vất vả giúp ta, Bố Y không biết làm sao mà đền đáp, chỉ là người đi gặp Tháp Khắc Phó Cốt để làm gì?”
Cầu Nhiêm Khách mỉm cười nói, “Ta nói rồi, loại hán tử như ngươi, trong lòng ta rất thích, chỉ làm chút việc như vậy thì tính là gì. Nói đến sự việc này ta cũng thấy kỳ quái, cũng muốn tra thử xem sao. Ta đi gặp Tháp Khắc chủ yếu là xem bệnh tình của hắn, tiện tay xem mạch giúp hắn”.
Tiêu Bố Y ngạc nhiên nói: “Trương đại ca còn biết y thuật nữa?” Người thường muốn xem mạch Tháp Khắc đương nhiên là khó khăn, Cầu Nhiêm Khách muốn xem mạch người khác, Tháp Khắc không nghe cũng không được. Tiêu Bố Y không hỏi qua quá trình, chỉ biết Cầu Nhiêm Khách đang tìm biện pháp giải quyết giúp mình.
Cầu Nhiêm Khách lắc đầu, “Ta cũng không tính là rành y thuật gì, chỉ là xem mạch xem khí huyết của hắn mà thôi. Huyết mạch của hắn rất yếu, âm dương ly tuyệt, nếu thuốc trị không đúng chứng, thì sẽ chống đỡ không bao lâu nữa. Ta lại xem Mã Cách Ba Tư, phát hiện bệnh lý cũng tương tự, xem ra không thể nghi ngờ là trúng cùng một loại độc”.
Tiêu Bố Y thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ ngươi cái này cũng chưa tính là y thuật, vậy thì cái gì mới tính? Đột nhiên lại nhớ tới một việc, “Trương đại ca, ta thấy Mã Cách Ba Tư mới trúng độc, mà đã muốn hấp hối rồi, Tháp Khắc nói vậy bệnh đã lâu, làm sao có thể còn sống sót?”
Cầu Nhiêm Khách đáp: “Tháp Khắc là con rể Khả Đôn, đương nhiên là phải đem hết phương pháp bảo hộ tính mạng cảu hắn. Hắn lấy nhân sâm để giữ mạng, nhân sâm có tác dụng bổ khí dưỡng âm, nhiều ít cũng có thểức chế chút độc tính, đánh bậy đánh bạ mới sống đến bây giờ. Mã Cách Ba Tư tuy trúng độc sau, nhưng nhân sâm quý trọng vô cùng, có cũng không mua được, hắn là một thường nhân làm sao mà có nhân sâm để giữ mạng, chỉ sợ còn chết sớm hơn là Tháp Khắc”.
Tiêu Bố Y trong lòng cảm thán sinh mệnh thật nhỏ nhoi, đột nhiên nghĩ đến một điểm, “Trương đại ca ý biệt nói bệnh chứng của bọn họ, tra xem bệnh trạng, chẳng lẽ có chủ ý gì, hoặc là có thể trị khỏi?”
“Ta có thể xem sinh tử của người ta, nhưng lại không có thuốc trị sinh tử” Cầu Nhiêm Khách cười rộ lên, “Con người sinh ra cũng có giới hạn, hiểu biết lại không giới hạn, biết được giới hạn đó đã là vui mừng lắm rồi.
Cho dù là kỳ tài ngút trời cũng khó lòng mọi chuyện đều tinh thông. Ngươi thấy ta nói rõ ràng hợp đạo lý, chẳng qua là từ quan điểm võ học mà thôi, tuy nói y học và võ thuật tương thông, nhưng so với người chuyên về y dù sao vẫn kém rất nhiều, cũng không hy vọng tinh thông hết”.
Tiêu Bố Y cân nhắc hàm ý trong lời của Cầu Nhiêm Khách, ngôn ít ý sâu, trong lòng cảm nhận, Cầu Nhiêm Khách hào khí bức người, võ công cao cường, vốn là người vô cùng cao ngạo. Nhưng hết lần này tới lần kia hắn nói năng rất điềm đạm, làm cho người ta càng dể dàng tiếp xúc, lại càng cảm thấy sâu không lường được. Hiện tại theo góc độ của Tiêu Bố Y xem ra, chỗ cao thâm của Cầu Nhiêm Khách, tuyệt đối không chỉ có võ công! Hắn tuy có lúc nói chuyện bừa bãi, nhưng khi làm việc, cũng rất là rõ ràng, hơn nữa tâm tư kín đáo, không có sai lầm, hắn nói Tiêu Bố Y thông minh, Tiêu Bố Y lại cảm thấy Cầu Nhiêm Khách càng thông minh hơn nữa!
Nhưng cho dù hai người thông minh ở cùng một chỗ, cũng vẫn mờ mịt, chẳng lẽ chuyện này thực không thể giải quyết? Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, trong lòng cũng không biết có tư vị gì.
Nhìn thấy trên mặt Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút thất vọng, Cầu Nhiêm Khách khẽ cười nói: “Hiện tại ta đem tiền nhân hậu quả nói cho ngươi một lần, rồi sẽ nói cho ngươi một phương pháp có thể quang minh chính đại đi ra ngoài, chỉ là phương pháp này may rủi khó lường, lựa chọn là ở ngươi”.
Tiêu Bố Y tinh thần rung lên, “Trương đại ca cứ nói đừng ngại”.
“Ngươi bị giam lỏng ở nơi này, chẳng qua là bởi vì Mã Cách Ba Tư bị hạ độc, hơn nữa lại liên quan đến Tháp Khắc Phó Cốt,” Cầu Nhiêm Khách thản nhiên nói: “Nhưng ngươi nếu trị được cho hai người này, nói vậy có thể sẽ làm cho Khả Đôn thay đổi ánh mắt. Không muốn nói khó xử trước mắt của thương đội, cho dù là nguy cơ của Mông Trần Tuyết nói không chừng cũng có thể giải quyết được”.
Tiêu Bố Y cười khổ, “Trương đại ca nói rất đúng, nhưng bản lãnh của ta thấp kém, trị cho ngựa còn không xong, thì làm sao có thể trị được cho hai người này?”
Cầu Nhiêm Khách đưa tay ra, ở trên là một cái bình sứ, “Trong này có hai viên thuốc. Hòa nước uống vào là được, mỗi người một viên. Ta tuy tra rõ được bệnh lý của bọn họ, nhưng không dám bảo đảm thuốc này có thể trị khỏi, bởi vì thuốc này không phải là của ta. Ta vốn là người tập võ, không phải thần y, chỉ cảm giác thấy thuốc này có chút đúng chứng. Ngươi có thể thử một lần, chẳng qua ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, bọn họ sống, ngươi bất quá chỉ được một chút khen thưởng mà thôi. Nhưng nếu bọn họ uống thuốc này vào mà chết, Khả Đôn giận dữ, mạng nhỏ của ngươi sẽ khó giữ”.
Tiêu Bố Y ngẩn ra ở đó, hồi lâu mới hỏi: “Trương đại ca cảm thấy thuốc này có mấy phần nắm chắc là có thể chữa khỏi được cho bọn họ?”
Cầu Nhiêm Khách suy nghĩ rồi do dự nói: “Ước chừng có năm phần”.
Tiêu Bố Y thầm nghĩ nói vậy cũng như là chưa nói, khẽ cắn răng nhưng vẫn tiếp nhận cái bình sứ kia, “Mã Cách Ba Tư sinh tử một đường. Thử xem cũng tốt, còn chuyện có thưởng hay không, cũng không quan trọng”.
“Nhưng hắn nếu không uống thuốc mà chết, vậy sẽ không quan hệ gì tới ngươi. Nhưng hắn uống thuốc của ngươi mà chết, trách nhiệm sẽ thuộc về ngươi” Cầu Nhiêm Khách hai mắt nhìn Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi thực cảm thấy sinh tử của người khác so với sinh tử của ngươi còn muốn quan trọng hơn?”
Tiêu Bố Y chậm rãi nói: “Ta nếu không biết là có cơ hội thì thôi. Nhưng ta một khi đã biết, làm sao có thể trơ mắt nhìn Mã Cách Ba Tư chết đi mà không trợ giúp. Trương đại ca, ta quyết định trước tiên thử thuốc trên Mã Cách Ba Tư, sinh tử cũng là do mạng”.
Cầu Nhiêm Khách lạnh nhạt cười, đứng lên, vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, “Tiêu huynh đệ suy nghĩ nhân hậu, không nghĩ tới bản thân, thật sự là người đáng quý. Thiên mệnh là do trời, nhân mệnh là do người, ta phải đi xử lý một việc, mấy ngày nữa sẽ đến xem ngươi có còn sống hay không”.
Hắn nói đi là đi, trong giây lát đã biến mất không thấy, nếu không phải trong tay Tiêu Bố Y còn có cái bình sứ kia, cơ hồ còn nghĩ là mình nằm mộng.
Tiêu Bố Y cho đến sáng sớm cũng không nhẫn nại được, mở cái bình sứ ra xem, bên trong quả nhiên có hai viên thuốc, màu sắc hơi đen, không có phát ra mùi hương gì, ngược lại chỉ có mùi vị cay nồng, đúng là năm phần thành công có lẽ phải rút bớt lại.
Lật qua lật lại xem cái bình sự một hồi, thấy mặt trên hoa văn cũng tinh tế, ngón tay sờ vào đáy của bình dường như là có dấu vết, trong lòng chợt động lật lên xem thì phát hiện dưới đáy bình có một chữ Tôn.
Cầu Nhiêm Khách họ Trương, nói như vậy bình thuốc này là do người khác đưa cho Cầu Nhiêm Khách? Tiêu Bố Y cũng không hiểu vì sao Cầu Nhiêm Khách võ công cao cường, trên người lại có nhiều thánh dược trị thương như vậy, lúc trước bình thuốc trị thương kia so với thuốc của Bối Bồi tốt hơn rất nhiều, cho dù là thuốc trị thương của Bối Bồi cũng đã là không tệ.
Rất nhiều chuyện nghĩ cũng không ra, Tiêu Bố Y cũng không nghĩ nữa, đứng lên cất cái bình vào trong lòng, đi ra khỏi trướng.
Cầu Nhiêm Khách có thể ra vào tự do, hắn thì có bản lãnh này, mới xốc cái màn lên, hai binh sĩ đã xỉa mâu tới hỏi: “Muốn gì?”
“Bố Y muốn yêu cầu gặp Khả Đôn, xin hãy thông báo” Tiêu Bố Y chắp tay cười, trong lòng cũng lo lắng.
Hai binh lính nhìn nhau, cũng không dám cười. Người có thể được Thổ Truân mang bồn cầu tới, cho dù là tội nhân, cũng không phải dễ dàng đắc tội, bởi vì hắn nói không chừng cũng chưa biết khi nào sẽ xoay chuyển.
“Ngươi cứ chờ đó, ta đi hỏi Thổ Truân” Một binh sĩ vội vàng chạy đi, lưu lại một người trông coi.
Không lâu sau, Dương Thổ Truân mặt mày khó chịu đi tới, nhìn Tiêu Bố Y nói: “Ngươi cầu kiến Khả Đôn là có chuyện gì?”
“Cũng không tiện nói ra, bất quá có chút quan hệ với Mã Cách Ba Tư” Tiêu Bố Y đã sớm sắp suy nghĩ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng được gặp Khả Đôn.
Quả không sai, Dương Thổ Truân lắc đầu nói: “Tiêu Bố Y, ngươi nghĩ ngươi là ai? Khả Đôn nói gặp là gặp sao?”
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Tại hạ chỉ là một áo vải, nhưng chuyện lại liên quan đến tính mạng của Mã Cách Ba Tư, tại hạ chỉ có thể liều chết cầu kiến Khả Đôn mà thôi”.
Dương Thổ Truân khẽ đổi sắc, “Ngươi nói lời này là có ý gì?”
Nếu không có Cầu Nhiêm Khách đem tiền nhân hậu quả nói qua một lần, Tiêu Bố Y giờ phút này quá nửa là không thể hiểu được ý nghĩa của vẻ mặt Dương Thổ Truân, hiện tại lại biết Dương Thổ Truân đổi sắc chẳng qua là vì Tháp Khắc, không khỏi vì Mã Cách Ba Tư mà có chút bi ai.
“Bố Y kiến thức nông cạn, không biết Mã Cách Ba Tư có phải là trúng độc không?” Tiêu Bố Y trong lòng tuy đã rõ ràng, nhưng vẫn phải giả bộ hỏi, đêm qua hắn đã sớm nghĩ ra phương pháp, cũng không nóng vội.
Dương Thổ Truân hừ lạnh một tiếng, “Ngươi mới biết sao?”
Tiêu Bố Y thu liễm nụ cười, sắc mặt thành khẩn nói: “Không biết hiện tại có phương pháp gì để chữa trị chưa?”
Dương Thổ Truân nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới lắc đầu nói: “Không có, ta thấy hơi thở của hắn yếu ớt, phỏng chừng sống cũng không bao lâu nữa”.
Tiêu Bố Y lộ ra vẻ quan tâm, “Nếu như thực không có phương pháp cứu chữa, tại hạ cũng có một phương pháp có thể thử một lần”.
Dương Thổ Truân ánh mắt chợt động, trầm giọng nói:”Là phương pháp gì?”
Tiêu Bố Y cúi người rờ xuống ống quần, hai tên binh lính liền tiến lên một bước, trường mâu đểở hai bên sườn của hắn, lớn tiếng quát: “Ngươi muốn làm cái gì?”