Mãi đến khi gần tới sáng Lạc Ân Nghiên mới chợp mắt được một chút. Nhưng không được bao lâu thì tiếng chuông báo thức lại vang lên, đêm qua ngủ không đủ giấc sáng sớm dậy thì đã có quần thâm mắt. Đây là mở đầu cho một ngày đầy phong ba bão táp đây mà.
Theo thói quen mỗi sớm mai Lạc Ân Nghiên sẽ vệ sinh cá nhân một chút. Xuống bếp làm cho mình một phần sandwich đơn giản, từ lúc chia tay Âu Thành Triệu cô đã bỏ bê đủ thứ, khiến cơ thể mình ngày một ốm đi. Lạc Ân Nghiên quyết định sẽ bắt đầu quay lại lối sống như trước kia, ăn uống có kế hoạch.
Cô đi đến công ty thì cũng là một tiếng sau, vừa vào phòng làm việc Lạc Ân Nghiên đã ép mình cắm đầu vào làm việc không ngừng nghỉ. Chủ yếu chính là phân tán đi cái suy nghĩ sau khi đối mặt với Âu Thành Triệu là như thế nào. Lạc Ân Nghiên nghiêm túc làm việc đến nổi, khi một số nhân viên vào phòng thấy khuôn mặt lạnh của cô, ai ai cũng phải khiếp sợ.
Trải qua vài tiếng, khi cô đã quên bén đi cái việc đó. Thì bỗng dưng tiếng thông báo tin nhắn vang lên, cứ nghĩ chỉ là tin nhắn rác bình thường, cô liếc qua xem một chút. Lúc này ánh mắt chạm vào dòng tin nhắn, cơ thể Lạc Ân Nghiên đã cứng lại, tay cầm điện thoại lên xem kĩ hơn. Là số lạ hôm qua đã nhắn tới, tuy chỉ gọi đúng một lần nhưng Lạc Ân Nghiên lại ghi nhớ ba số cuối rất rõ.
[Bảo bối, em về rồi! Tối em sẽ tìm chị, bảo bối của em]Đọc tới đây Lạc Ân Nghiên đã cảm thấy toát mồ hôi. Không phải cô sợ cậu mà là sợ cái tính khác thường của Âu Thành Triệu dạo gần đây, có khi lại giống như một tên không bình thường. Nói ra những câu từ ghê rợn khiến đối phương cũng phải rùng mình. Để điện thoại qua một bên, tâm trạng vốn đã trở nên bình thường bây giờ lại thành bồn chồn lo lắng.
Không hiểu sao cả ngày hôm nay cô chỉ mong thời gian trôi chậm một chút, thậm chí dừng luôn cũng được. Nhưng có lẽ ông trời không nghe thấu hiểu được lòng người, quay đi quay lại cũng đã tới chập tối. Lạc Ân Nghiên hoàn thành công việc, cô dựa người vào ghế, mông lung không biết mình có nên đi về hay không. Cô sợ cậu tự dưng nổi điên lại làm hành động không bình thường, mà chỉ một mình cô thật sự là chống không nổi đi.
Nhưng ngoài cách đối mặt với nó thì cũng không còn cách nào nữa, trốn mãi cũng không phải là vấn đề tốt. Cô thở phào một hơi, kiềm nén lại cảm xúc lo lắng trong lòng, song cũng đứng lên cầm túi xách đi ra ngoài.
Xuống gara lấy xe xong, cô không đi về thẳng nhà liền, mà ghé vào một siêu thị gần đó. Đồ ăn trong nhà dù gì cũng đã hết, trước tiên cứ đi vài vòng mua một số thứ chuẩn bị cho buổi tối, đồng thời cũng mua tích trữ cho cả tuần này. Lạc Ân Nghiên cũng không mua gì nhiều, chủ yếu là mấy đồ ăn thanh đạm tốt cho sức khoẻ một chút.
Đi tới đi lui cũng phải hơn bảy giờ tối cô mới về được tới nhà. Bước xuống xe, Lạc Ân Nghiên tay cầm bịch to bịch nhỏ chậm rãi từ từ đi tới nhà mình, trong lúc cô đang lục lọi tìm kiếm chìa khoá nhà. Lạc Ân Nghiên lơ đãng ngẩng mặt lên, lúc này một thân ảnh to lớn, đứng chìm trong bóng tối, hai đôi mắt sáng rực như đôi mắt của con mèo nhìn cô chằm chằm. Khung cảnh này đã khiến cô giật mình không thôi, cô hoảng sợ đến nỗi đánh rơi cả bịch đồ ăn xuống.
Lạc Ân Nghiên liếc mắt lên nhìn Âu Thành Triệu, nặng giọng quát.
“Cậu làm gì vậy? Đứng đây muốn doạ chết người à?” Cô biết cậu đến đây vì việc gì nhưng vờ như bình thường một chút.
Âu Thành Triệu cũng lạnh giọng đáp.
“Chị biết rồi còn hỏi?”
Cậu nói tiếp.
“Em có một số chuyện muốn bàn với chị đấy bảo bối! Vừa xuống sân bay em đã lập tức chạy tới đây tìm chị. Em đã chờ chị cả buổi chiều rồi đấy! Chị phải cảm ơn vì em không đến công ty làm phiền chị đi!”
“Nói năng điên khùng! Nếu tâm trí không bình thường thì đừng nói chuyện với tôi!”
“Có gì mà không bình thường cơ chứ? Em hoàn toàn tỉnh táo cơ mà” Vừa nói Âu Thành Triệu vừa cười cười, cùng với khung cảnh này thật sự nhìn cậu rất đáng sợ.
Có phải bị cô hại đến điên rồi hay không? Lạc Ân Nghiên không nói gì quay người đi vào nhà. Mà Âu Thành Triệu mỗi phút mỗi giây đều dính như sam, cơ hồ sẽ không chạy nỗi được cậu nên chỉ đành cho Âu Thành Triệu đi vào nhà.
Từ nãy đến giờ khuôn mặt cậu vẫn lạnh tanh như đá, không có một chút cảm xúc nào bày tỏ, duy nhất chỉ có nụ cười quỷ dị khi nãy. Hai người cùng nhau đi vào nhà, cũng rất lâu rồi Âu Thành Triệu mới bước vào căn nhà quen thuộc đã gắn bó với mình không biết mấy tháng này.
Liếc nhìn cậu một, Lạc Ân Nghiên nhanh nhẹn đi vào phòng bếp, lẳng lặng sắp xếp đồ ăn vào trong tủ lạnh. Âu Thành Triệu bên ngoài thay giày xong, tay cầm tập hồ sơ gì đó đứng ngẩn ngơ giữa phòng khách. Mắt như không có tiêu điểm cứ nhìn chằm chằm vào giấy tờ đang cầm trên tay mình.
Một lúc sau Lạc Ân Nghiên mới từ từ đi ra ngoài, cô chưa kịp lên tiếng gì thì giọng nói nhàn nhạt của Âu Thành Triệu vang lên.
“Tại sao chị lại thông đồng với hắn ta hại em?”
Lạnh nhạt nhìn cậu, cô không trực tiếp trả lời mà ngồi xuống uống một ngụm nước lọc.
“Tôi đã nói trong điện thoại hôm qua rồi mà? Cậu nghe không hiểu sao?”
“À……là vậy sao……..hoá ra là vậy……..haha…ha” Âu Thành Triệu vừa nói vừa cười như một tên điên.
Lạc Ân Nghiên không hiểu gì, cô nhíu mày ghét bỏ ra mặt, giọng nói nghiêm nghị trách móc.
“Cậu cười cái gì vậy? Có thôi đi không? Sốc đến nổi không bình thường nổi rồi à?”
Vừa dứt lời Âu Thành Triệu liền trở lại mặt lạnh, đôi mắt xinh đẹp lúc này lại như chứa đầy phong ba bão táp. Cậu nghiến răng nghiến lợi, không nhanh không chậm càng lúc càng đi lại gần Lạc Ân Nghiên.
Cô sợ hãi đến mức đã lập tức đứng dậy, môi mấp máy.
“Cậu…..cậu tính làm gì?”
Cậu không trả lời, mà đến khi ép cô ngã xuống ghế sofa rồi bị vây quanh giữa hai cánh tay của mình. Từng hơi thở tức giận phả xuống mặt của Lạc Ân Nghiên, cô chống tay lên ngực cố đẩy Âu Thành Triệu ra nhưng đều vô dụng.
“Hoá ra là chị ghét em đến thế sao, có phải đã ghét đến nỗi mỗi phút mỗi giây đều không muốn thấy em, muốn đẩy em càng xa càng tốt. Thậm chí không suy nghĩ liền lập tức thông đồng với người ngoài hại em như vậy?”
Cô im lặng không trả lời, dửng dưng nhìn cậu. Âu Thành Triệu lại tiếp tục lên tiếng.
“Có phải bất luận em làm cái gì, muốn bồi thường cho chị như thế nào, cầu xin như thế nào chị đều không quay đầu lại nhìn em, đều không cần em nữa có phải không?”
Âu Thành Triệu trợn trừng trừng mắt, áp sát khuôn mặt điển trai vào mặt Lạc Ân Nghiên. Hai chóp mũi chỉ cần một chút nữa thôi sẽ ngay lập tức chạm vào nhau, giọng nói cậu gầm gừ như muốn giết người.
“HẢ? CÓ PHẢI HAY KHÔNG?”
“PHẢI!” Lạc Ân Nghiên bị cậu bức đến nổi đã không chịu nỗi được nữa, cô hét lên.