Nhiễm Tái Tái “…”
Mấy ngày nay, đối với anh trai lính đặc chủng lãnh một tòa băng sơn, Nhiễm Tái Tái thật nghĩ hết biện pháp, lê hoa đái vũ yếu đuối, ra vẻ ngang ngược quấn lấy anh, tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn cho anh, Nghiêm Nhất Huân mặc dù mềm hoá một chút nhưng vẫn không cho phép cô tới gần, thật sự là gấp chết cô. Phải biết thương thế của anh cũng nghỉ 2 tháng, chờ đến khi cô đi, anh cũng sẽ rời nhà, khi đó ngăn cách về sau liền càng thêm không dễ hạ gục, cô thật sự là sầu trắng tóc!
Ban đêm, Nhiễm Tái Tái rốt cục lần nữa nghĩ biện pháp, dùng sức bóp bóp bắp đùi mình, cầm một bình rượu lớn hai mắt đẫm lệ gõ cửa phòng Nghiêm Nhất Huân, “Anh, em có chút khổ sở, anh có thể cùng em uống một chén được không?”
Nghiêm Nhất Huân nhìn em gái ánh mắt chấp nhất, chăm chú chặn cửa, nhíu mày, ngầm thừa nhận xoay người, lấy ly đặt trên bàn trà, để cô rót rượu.
“Anh ——” Nhiễm Tái Tái rót rượu xong thuận thế muốn ôm cánh tay anh.
“Đừng chạm anh!” Ánh mắt hoàn toàn như trước lạnh lùng cùng động tác trốn tránh.
Nhiễm Tái Tái hít mũi một cái, kiên cường khống chế không cho nước mắt rơi xuống, cô biết ẩn nhẫn biểu lộ mới có thể khiến chàng trai quạnh quẽ này đau lòng, thanh âm có chút bất ổn vô cùng ủy khuất cùng sa sút, “Anh trai, anh… Anh trước kia đối với em không phải như vậy. Coi như đối với người khác lạnh lùng, cũng chưa từng đối với em thế này… Đến cùng… Là em sai chỗ nào rồi sao? Chỗ nào để anh chán ghét rồi?”
Chán ghét sao? Làm sao lại chán ghét! Cô gái trước mắt, khuôn mặt diễm lệ vô song, một đôi mắt óng ánh lúc này vì nước che sương mù quấn địa, mị ý dập dờn, môi anh đào nhỏ nhắn tinh xảo vì ủy khuất run rẩy khẽ nhếch, thừa dịp khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc càng kiều mị. Một thân váy đỏ, cực kỳ diễm dã bao vây dáng người trước sau lồi lõm hoàn mỹ, tóc dài vũ mị rối tung trên vai, chỗ eo nhỏ hoa văn ren rỗng, khiến eo nhỏ nhắn không đủ một nắmc àng thêm xinh đẹp mê người! Nghiêm Nhất Huân dời ánh mắt, cách bốn năm, em gái của anh càng đẹp, nhớ tới nhiều năm trước sớm chiều ở chung, buông lỏng phòng bị, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhu hòa trầm thấp, “Không chán ghét!”
“Thật sao, anh trai?!” Nhiễm Tái Tái một nháy mắt nín khóc mỉm cười, mừng rỡ lại rót một chén rượu đưa tới, “Em muốn đầu quân, cũng muốn làm người dũng cảm như anh trai, vì muốn sớm thích ứng, anh từ ngày mai có thể chạy bộ cùng rèn luyện cho em được không?” Nâng chén khẽ chạm ~~
Nhìn khuôn mặt nhỏ tươi cười càng diễm sắc bức người, Nghiêm Nhất Huân uống một ngụm rượu, do dự một chút, gật đầu “Ừm!”
Nhiễm Tái Tái nho nhỏ trong lòng hoan hô, nhưng trên mặt chậm rãi chuyển sa sút, rất khổ sở rượu trong chén rót hơn phân nửa, một chút đến ban công, ghé vào lan can băng lãnh, cô nhẹ nhàng rung động nỉ non, “Anh trai, khi học đại học em thích một học trưởng! Nhưng em rõ ràng đều rất bình thường ở bên anh ấy, anh ấy lại cảm thấy em rất tùy tiện. Anh ấy cho là em… Dễ dàng trêu chọc thị phi, nói em quá lộ liễu, quá kiêu căng, ban của anh ấy cũng cảm thấy em… không chung thủy, về sau sẽ không an tâm ở nhà… Sau đó, (giọng mũi tăng thêm, bả vai run rẩy) anh ấy liền bỏ em… Ngô ngô… Vì sao?… Ngô ngô… Em giống như gái hư bất an tại thất sao?”
“Em rất tốt…” Kỳ thật tình huống này Nghiêm Nhất Huân hiểu rõ, thẩm mỹ của đàn ông đại lục Thần Nguyệt mấy trăm năm qua cho tới bây giờ một chút cũng chưa từng thay đổi. Trong lòng bọn họ, đẹp rực rỡ là yêu mị, kém chính thống xấu hổ thanh lệ. Mà em gái anh, tướng mạo quá mức diễm lệ, diễm lệ phối hợp với trước kia cực hạn kiêu căng, đàn ông dù bắt đầu vì diễm lệ xông thẳng lòng người mà tâm động, nhưng cùng một chỗ đương nhiên sẽ không yên tâm! Nhưng đây cũng không nói người đàn ông kia không đủ cường đại. Nghiêm Nhất Huân yên lặng gạch chéo loại đàn ông phụ lòng này làm em rể, “Đàn ông như vậy không cần để ý!”
Nhiễm Tái Tái chậm một hồi mới trở lại, giống như là chậm rãi trở lại, “Ừm, anh trai, anh ta kết hôn, em về sau không để ý nữa. Uống xong lần này, say về sau liền quên hết!” Lần nữa cầm rượu lên, đổ đầy, “Anh trai uống cùng em nhé?”
“…” Do dự một chút, lạnh lùng cầm chén rượu lên đổ đầy…
400