Nói xong bèn vội vã rời đi.
Nhưng tôi có thể nghe ra được giọng nói của cô ấy rất nghiêm túc.
Lương Khanh Vũ đi rồi thì các đồng nghiệp đều về lại vây quanh với nhau thảo luận.
Tựa hồ tất cả các sếp từ lớp giữa trở lên đều bị gọi đi họp cả, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Thư Thanh thì có lẽ là có chuyện lớn rồi.
Sau đó, mọi người lại thảo luận xem là chuyện lớn gì.
Có người hỏi: “Có phải công ty phá sản không?”
Trong đám người còn có người vô cùng thần bí nói: “Chú tôi quen biết với cổ đông công ty này, lúc tết ông ấy có nói có người trong mấy ngày đó đã vung tay ra giá trên trời để mua lại cổ phiếu của người kia, e là sắp đổi chủ rồi.”
Tin tức nóng hổi này vừa tung ra khiến mọi người lập tức thảo luận sôi nổi hơn.
Tất cả đều tới tấp nghĩ đường lui cho bản thân.
Tôi không có để ý, chỉ bắt đầu gửi bưu kiện cho khách hàng tôi tư vấn năm trước, thăm hỏi một lát rồi thuận tiện hỏi thử chuyện trang trí dự tính như thế nào.
Dù sao cũng không có công ty nào đồng ý nhận tôi, vì vậy cho dù công ty có đổi chủ cho ai thì tôi cũng phải làm ở đây thôi?
Họp đến giữa trưa mới giải tán.
Tôi gặp Lương Khanh Vũ ở nhà ăn, sắc mặt của anh ấy có chút nghiêm lại, tôi hỏi anh ấy họp cái gì thế, anh chỉ cười khẽ rồi đáp: “Họp thường thôi.”
Sau khi nói ra ba chữ này thì xuyên suốt bữa cơm trưa Lương Khanh Vũ không nói gì nữa.
Chỉ vùi đầu ăn cơm.
Cũng chẳng ăn bao nhiêu cả, cuối cùng bỏ lại hơn nửa.
Chuyện này không giống với phong cách của Lương Khanh Vũ.
Tôi thấy anh ấy đổ thức ăn đi thì không nhịn được mà hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có chuyện gì cả.” Lương Khanh Vũ đưa tay lên vân vê tóc tôi: “Chẳng qua tạm thời có chút việc thôi, buổi tối có lẽ không thể đi ăn cơm với em được rồi, em nhớ ăn cơm đúng giờ đấy nhé, năm mới còn rất dài, đừng tăng cả làm gì, tự mệt chết mình đấy.”
Tuy Lương Khanh Vũ bình thường cũng rất quan tâm tôi, nhưng hiếm khi lại nói nhiều một lần như vậy.
Tựa như chuẩn bị đi xa vậy.
Tôi nghi ngờ nhìn anh ấy, còn định hỏi chút chuyện thì anh ấy đã quay người đi trước, không đợi tôi.
Bởi vì năm mới nên thong thả, tôi tan tầm đúng giờ, lúc gần về thì đến văn phòng của Lương Khanh Vũ gõ cửa, nhưng bên trong không có ai trả lời cả, tôi vặn cửa mới phát hiện cửa cũng bị khóa rồi.
Theo lý mà nói thì ngày đầu năm mới đi làm chắc hẳn sẽ không có việc gì mới đúng chứ…
Tôi có chút nghi ngờ mà rời đi.
Buổi tối tôi ăn cơm một mình.
Trong lòng có cảm giác là lạ, vì thế mà thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, xem thử Lương Khanh Vũ có gửi tin nhắn gì đến không.
Bình thường anh ấy luôn liên lạc với tôi.
Mãi cho đến mười một giờ mà tôi vẫn không nhận được tin nhắn nào từ Lương Khanh Vũ cả, tôi định gửi cho anh một tin nhưng lại cảm thấy đã trễ rồi.
Lỡ như anh ấy ngủ rồi…
Lúc tôi đang xoắn xuýt thì chuông điện thoại reo lên.
Trên màn hình sáng lên tên của Lương Khanh Vũ.
Tôi vội vàng nhận điện thoại rồi “A lô” một tiếng.
Nhưng đầu bên kia điện thoại chỉ im lặng.
Tôi lại nói: “A lô.”
Lúc này đầu bên kia điện thoại mới truyền đến một tiếng thở dài, tuy rất nhẹ nhưng tôi lại nghe thấy rõ ràng.
Lòng tôi lập tức thít lại, tôi hỏi: “Anh Lương, anh có đó không?”
“Ừ, anh đây.”
Tôi gọi tên của anh ấy, Lương Khanh Vũ liền đáp, nhưng giọng nói của anh ấy có chút khàn khàn trầm thấp, không dịu dàng trong trẻo như bình thường.
“Anh làm sao thế?” Tôi quan tâm.
Người đàn ông kia im lặng một lúc rất lâu rồi mới trả lời: “Khanh, em có muốn rời khỏi nơi này không.”
“Hả?”
“Rời khỏi nơi này, rời khỏi đất nước này, chúng ta đi nước khác sống.”
Tôi bần thần không phản ứng kịp với việc tại sao Lương Khanh Vũ lại nói như thế, cũng nói ra lo lắng của bản thân: “Em một thân một mình nên đi đâu cũng được cả, nhưng anh còn có cha mẹ, nếu như xuất ngoại thì không phải bọn họ…”
“Dẫn theo bọn họ.”
“Nhưng cuộc sống của bọn họ xoay quanh ở nơi này, nếu xuất ngoại bọn họ lại không biết tiếng, sẽ cô đơn lắm.” Tôi dừng một chút, tựa hồ cảm thấy được Lương Khanh Vũ chắc hẳn đã gặp phải chuyện gì rồi nên mới hỏi anh ấy: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng một hồi thật lâu nữa.
Sau đó Lương Khanh Vũ mới mở miệng trả lời lần nữa: “Anh muốn rời khỏi nơi này, muốn hỏi em có đồng ý rời đi cùng anh hay không thôi.”
Rời khỏi thành phố Vĩnh An.
Chuyện này tôi chưa từng nghĩ đến.
Tuy rằng bản thân tôi không có một người bạn nào cả, thế nhưng tôi đã quen sống ở nơi này rồi, muốn bước chân đến một môi trường xa lạ thì phải cần có dũng khí.
Thấy tôi không trả lời thì Lương Khanh Vũ cười gượng một lúc: “Không đồng ý thật à? Quả nhiên sức hấp dẫn của anh vẫn chưa đủ mà.”