Triệu Gia Đồng: “…… Độc chết ông luôn đi.”
“Nhìn đi, cứ cái nết vậy đấy.” Chị làm điệu bó tay với 922, rồi quay đầu qua hỏi Dương Thư đây là bệnh gì.
Dương Thư nói: “Không biết, nhìn giống bị khiếp sợ quá độ.”
Giám thị 1006 bị khiếp sợ quá độ vẫn luôn nhìn về một nơi cách đó không xa, giám thị A bạn tốt của ông đang sóng vai kề bước cùng tên kẻ thù 001 ở ngay chỗ đó, nói chuyện với Chu Kỳ và Khương Nguyên.
Du Hoặc và Tần Cứu vừa quay trở lại đã bị hai cô cậu tình thâm đó tóm chặt.
Khương Nguyên gỡ mặt nạ xuống thay cả bộ âu phục, đổi thành chiếc áo sơ mi sọc carô và quần jeans, nhìn cứ như chỉ vừa bước qua tuổi hai mươi. Mặc dù đôi mắt khóc đỏ hoe, cũng chẳng thể che dấu khí thế hừng hực trên người mình.
Có thể thấy đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong, thật sự khác xa.
Anh chàng bày tỏ ngàn ân vạn tạ với Tần Cứu và Du Hoặc, cảm ơn hai người họ cùng đội với Chu Kỳ, cảm ơn họ không để Chu Kỳ vào nguy hiểm chết người, cảm ơn họ đã chăm sóc cho Chu Kỳ.
Còn Chu Kỳ thì cảm ơn họ giúp Khương Nguyên sống lại.
Ngỡ đã mất lại có thể về trong vòng tay làm bọn họ hết mực hưng phấn, nói chuyện có chút lộn xộn, nội dung y nhau lại cứ nói đi nói lại.
Có lẽ như vậy mới có thể biểu đạt lòng biết ơn sâu sắc.
Du Hoặc và Tần Cứu không thích nghe người khác nói dông nói dài, nhưng giờ đây lại vô cùng có kiên nhẫn.
Vốn dĩ cỏ hoang ở đây là vườn hoa của toà lâu đài, lập rất nhiều tượng điêu khắc bị phá huỷ.
Tần Cứu đặt tay lên một bức, cúi đầu nghe cặp đôi nhỏ này luyên thuyên, lâu lâu cũng gật đầu, đáp lại vài tiếng.
Du Hoặc thì dựa ở bức bên cạnh, một tay vuốt khuyên tai, tay thì ôm lấy cánh tay.
Hắn nói rất ít, hầu như chỉ nghe thôi.
Rất nhanh, hệ thống đã công bố tới phân đoạn điểm cộng điểm trừ.
Chu Kỳ và Khương Nguyên không nói nữa.
Tần Cứu nhìn thoáng qua phía sau, hỏi Du Hoặc: “Trở về không?”
Ngón tay Du Hoặc vuốt khuyên tai khựng lại, mắt nhìn thẳng tới con quạ đen phía trước nói: “Cao Tề ngất rồi, anh không phát hiện sao?”
“Thấy rồi.”
“Vậy cho ông ấy nghỉ ngơi đi.”
Thành thật mà nói, Tần Cứu cũng không nghĩ tới Cao Tề sẽ đi tìm bọn họ.
Tần Cứu nói: “Ông bạn già này của em tâm lí có hơi yếu đấy.”
Du Hoặc liếc mắt nhìn anh.
Tần Cứu: “Sao nào, tôi nói sai rồi à?”
“Như nước với lửa, đối chọi gay gắt, một sống hai chết.” Du Hoặc liệt kê ra từng chữ một, “Đều là lời anh nói trước kia, anh ngẫm lại cái này trước rỗi hẵng đi đánh giá lại tâm lí chịu đựng của Cao Tề.”
Tần Cứu sờ sờ cổ.
Đổi theo hướng suy nghĩ khác mà nói, Cao Tề có chút khổ sở.
Hai người lo đứng nói chuyện ở đó, hoàn toàn mặc kệ điểm số ra sao.
Con quạ đen phụ trách báo cáo vỗ cánh, giận dỗi đánh rơi mấy sợi lông vũ.
Mãi đến khi nó nói xong kết quả cuối cùng, hai người họ mới quay qua tặng cho nó một ánh mắt.
Bài kiểm tra này tuy rằng có chút hao tâm tổn sức, nhưng điểm rất khả quan.
Chỉ tính phần ghi điểm trên người công tước đã đầy ứ cho các tổ thí sinh, hơn nữa, thế mà tất cả đều viên mãn đạt được cấp B.
“Thí sinh được cấp B trở lên có thể thuận lợi tiến vào bài kiểm tra tiếp theo, xe ngựa đều đã sẵn sàng ở lối vào địa điểm thi, xin trở lại xe trong vòng 5 phút, người đánh xe sẽ đưa các thí sinh đủ tư cách tới chỗ nghỉ ngơi tiến hành sắp xếp tạm thời.”
Bởi vì thời gian kiểm tra của bài thi này vẫn luôn nhỏ hơn thời gian trung bình, cho nên người giải đề cuối cùng, cũng chính là Du Hoặc và Tần Cứu được một quyền rút thăm.
922 thở dài nói: “Trước kia quyền rút thăm hiếm đến lạ, bây giờ gặp hai người này lại….. trở thành quà tặng đăng nhập mỗi ngày.”
Anh ta lấy bộ bài từ trong túi ra, vẫy vẫy tay với hai người nọ.
“Boss ơi! Thẻ chỗ tôi này!” 922 nói.
Hai ông boss quay đầu, đồng thời nhìn thoáng qua Cao Tề.
“Họ nhìn anh làm gì thế nhỉ?”
“…… Ai biết, chắc do tôi đẹp.”
Cao Tề thần sắc phức tạp, ngữ khí chết lặng, giống như độc tố trở nặng tới nơi.
922: “?”
Quá trình rút thẻ trước sau như một.
922 xòe bộ bài thành cánh quạt, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người Du Hoặc và Tần Cứu, nói: “Không thì cậu trước đi.”
Anh ta nói với Du Hoặc: “Nhận thêm một thẻ người tốt nữa, có đủ đem chiên luôn không?”
“Thẻ người tốt?” Triệu Gia Đồng đột nhiên cất tiếng: “Ý cậu là mấy cái thẻ học sinh ba điều tốt đó sao?”
922: “Đúng rồi, chứ còn có thẻ người tốt khác à?”
Không biết vì sao, thế mà Triệu Gia Đồng rất có hứng thú với mấy lá bài rách linh tinh này.
Chị hỏi Du Hoặc: “Ý cậu ta nãy là gì, cậu có ba tấm rồi à?”
Du Hoặc sửng sốt, gật gật đầu.
Triệu Gia Đồng nói: “Tốt như vậy sao? Ba tấm đều khác nhau hết à?”
Gì mà….. tốt chứ??
Du Hoặc khó hiểu: “Chữ tốt mà cô nói là giễu à?”
Triệu Gia Đồng vừa muốn trợn trắng mắt, nhưng ngại với theo thói quen, chị không có cách nào trợn với A được: “Ý trên mặt chữ, tôi chỉ giễu Cao Tề thôi.”
Cao Tề bị điểm danh, giương mắt thì chạm phải ánh nhìn của Du Hoặc, ông liền cố chuyển tầm mắt đi.
Sau một lát ông mới cảm thấy không đúng ha, đối thủ một mất một còn làm bậy cũng không là mình! Mình chột dạ làm gì chứ!?
“Đừng nói là….. các cậu không biết dùng thẻ người tốt như thế nào nha?” Triệu Gia Đồng rốt cuộc ý thức được chuyện này.
922 nhìn sang Tần Cứu, lại nhìn về 154: “Bọn tôi vẫn luôn không biết, còn tưởng chỉ là thẻ cổ vũ, như mấy câu đại loại cảm ơn đã ghé thăm vậy.”
“Đương nhiên không phải. Có điều cũng lâu rồi không ai sử dụng qua thẻ này, không biết cũng bình thường thôi.” Triệu Gia Đồng làm giám thị từ thuở sơ khai, biết nhiều chi tiết hồi trước hơn người khác một ít.
Chị bảo, “Thẻ người tốt có tổng cộng ba loại, học sinh ba điều tốt, học sinh ưu tú, cầm cờ đi trước(*). Gom đủ ba loại thẻ bài này, có thể nhận được một phần khen.”
(*)Cầm cờ đi trước là kiểu tiên phong, thành tích học tập hàng đầu.
“Phần khen gì?”
“Tự do tổ đội.” Triệu Gia Đồng nói, “Cậu có thể tự lựa chọn đồng đội, quyết định ai vào phòng thi cùng mình, không giới hạn nhân số.”
Nghe tới đây, Du Hoặc và Tần Cứu rốt cuộc có hứng thú.
“Không giới hạn nhân số? Vậy còn số lần?”
“Còn phải hỏi, đương nhiên là một lần thôi.” Triệu Gia Đồng nói: “Trừ phi cậu có vài loại thẻ tổ này, vậy thẻ cậu như nhau hết hả?”
“Khác nhau, ba tấm thì có hai tấm lặp lại.” Du Hoặc nói: “Tôi chỉ có học sinh ba điều tốt với cầm cờ đi trước thôi.”
Vẻ mặt Triệu Gia Đồng tràn đầy tiếc nuối.
Du Hoặc khó hiểu hỏi: “Cô vừa nói lâu rồi không ai sử dụng, sao có thể?”
Có thể tự do tổ đội, là sự mê luyến cực đại với rất nhiều người mà nói. Cứ dựa theo bài kiểm tra trước, tất biết được những người cùng phòng ai đáng tin cậy, ai không và ai lợi hại, ai kéo chân sau.
Nhiều tổ đội khen thưởng, gom các nhân vật lợi hại lại chung một đội hết, năm bài kiểm tra chớp mắt là xong ngay thôi.
Sao có thể đã lâu rồi không ai dùng được cơ chứ?
“Muốn gom đủ cả ba tấm thẻ này, khó lắm.”
“Khó sao? Chỗ này ít nhất 10 tấm, nhiều hơn hẳn mấy lá khác.” Du Hoặc chỉ vào bài trong tay 922 nói.
“Tính tổng thì nhiều, nhưng cậu kêu 922 lật bài lại cho rồi xem thử đi, trong 10 tấm thẻ người tốt, học sinh ba điều tốt chiếm 6 tấm, học sinh ưu tú 3 tấm, cầm cờ đi trước cao nhất chỉ có 1 tấm.”
“Vậy là còn được đó, được rút nhiều.”
“Trời ơi…… cậu có biết muốn có quyền rút thăm là biết bao nhiêu khó khăn với các thí sinh ngoài kia không? Bốn tháng nay, trong toàn bộ buổi biểu diễn của giám thị bọn tôi thì chỉ gặp qua một lần rút bài duy nhất, chính là cậu.”
“Rất lâu trước kia, có nhiều người vì ba tấm thẻ này, lấy điểm đến sòng bạc chỗ nghỉ ngơi chơi trò thử thách vận mệnh. Nhưng những lá bài trong sòng bạc hoàn toàn khác so với bây giờ, thẻ bài người tốt gần như là con số 0.”
Bởi vì khó rút cũng khó gom đủ, ba tấm thẻ đổi lấy một phần thưởng dần trở thành đồ trang trí, qua một thời gian lâu, dường như đã chẳng còn ai nhớ rõ nó.
Tự do tổ đội thật sự quá mê người.
Lần đầu tiên Du Hoặc hy vọng vận may của bản thân vẫn giữ nguyên, rút được thẻ bài người tốt một lần nữa.
Kết quả thì người tính không bằng trời tính, lần này hắn…..
Rút được thẻ bảo lãnh.
922: “…………………………”
Đách phải cái vận khí của cậu đen đủi lắm sao?
“Thí sinh Du Hoặc đã sử dụng một lần rút thăm!”
Tiếng của hệ thống, trong bình tĩnh lại lộ ra vẻ mừng như điên.