‘Yên tâm đi, hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy bình minh của ngày mai…kể cả Doãn Lục Lang !’
Thuộc hạ ngạc nhiên nhìn Doãn Đình Vân “hoa:ra tứ gia đã sắp xếp mọi thứ !”
Doãn Đình Vân cười lạnh “lần này thì ta tiễn tất cả lũ ô hợp kia cùng về hoàng tuyền”.
………………
Két…
*Thôi chết rồi Doãn gia, xe chúng ta đã chết máy.
Trợ lý đạp phanh chân và cả phanh tay và cố gắng đưa xe tấp vào lề.
Nhưng…
Ầm…
Ầm…
Két…két…
*Doãn gia, không kịp rồi.
Phình !
Trợ lý riêng của Doãn Lục Lang gục đầu vào vô lăng, máu tươi tuôn be bét.
Doãn Lục Lang nhíu mày “cậu thấy thế nào rồi ?”
Vừa chạm vào người thì anh trợ lý đã ngã gục xuống, Doãn Lục Lang thấy rất đau lòng, dù gì thì cũng đã theo anh rất lâu rồi…vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh bình thường.
Doãn Lục Lang cố gắng hết sức để rời khỏi xe, với thân thể đầy những vết thương.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn, khiến cho chấn động cả vùng trời. Doãn Lục Lang mơ màng nhìn lên bầu trời xanh, trời hôm nay rất trong xanh….vài cụm mây trắng bay la đà.
“Tiểu Hiên Hiên, em đang ở đâu ?”
Đường cao tốc lúc bấy giờ đang bị tắc đường vì vụ tai nạn giao thông liên hoàn vừa xảy ra.
Cảnh sát và cả đội cứu hộ đang đến.
‘Lục Lang, cậu sao rồi ?’
Doãn Lục Lang mơ hồ nhìn người vừa gọi tên mình nhưng trước mắt anh bây giờ chỉ còn một màu đen.
‘Lục Lang !’
…………
//Tứ gia !
*Thế nào rồi ?
//Bẩm tứ gia, đội cứu hộ đang cứu người phía trước.
Doãn Đình Vân bước xuống xe, đi nhanh lên phía trước. Vừa rồi là xe của Doãn Lục Lang bị nổ, trợ lý của Doãn Lục Lang đã tử vong tại chỗ. Vài chiếc xe khác đang chạy trên đường cũng bị vạ lây.
Doãn Đình Vân đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Doãn Lục Lang đâu.
Đội cứu hộ cũng cứu xong những người bị tai nạn và đưa lên xe cứu thương để đến bệnh viện.
Các y bác sĩ đã khiêng hết những người bị thương đang có mặt tại hiện trường, ngay cả những người tử vong cũng được đưa đi. Nhưng tại sao lại không thấy Doãn Lục Lang đâu cả, chết hay sống thì cũng không thể nào chấp cánh bay được…”chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rất bất thường”.