– – “Phải nói rằng với tư cách là sinh viên triết học, giờ mình vẫn đang học y khoa dự bị để một ngày nào đó trở thành sinh viên y khoa do giáo sư Lecter hướng dẫn.”
– – “Các cậu nghĩ giáo sư Lecter có bạn gái không? Tay thầy ấy chưa từng đeo nhẫn, vậy nên chắc chắn thầy ấy chưa kết hôn.”
Khác với xã hội thù ghét tình thầy trò những năm 1990, tình thầy trò trong trường cao đẳng và đại học trên khắp nước Mỹ thời điểm này không hề bị cấm đoán hay phản đối. Nhiều năm gần đây, nước Mỹ không ít những câu chuyện tình yêu thường thích đặt nam nữ chính là một cặp thầy trò trẻ đẹp như hoa giữa khuôn viên trường đại học. Ai ngờ chỉ hai mươi năm sau, mối quan hệ thầy trò lại trở thành điều cấm kị ở trường cao đẳng.
Nhưng tạm thời Vesper chẳng còn tâm trạng nghĩ tới điều này. Đầu cô quanh quẩn mỗi một việc – Tại sao lão già vô liêm sỉ đó không nói cho cô biết hôm nay mình sẽ làm giáo sư đứng lớp môn sinh học cơ bản?
Derek Koch ngồi bên cạnh Vesper hắng giọng, “Vesper, giáo sư Hannibal Lecter ở trường đại học này là người giám hộ của cậu à?”
Cậu vẫn nhớ như in cảnh tượng mình chứng kiến ngoài cổng trường trung học Quaker. Người tình trong mộng nhiều năm của cậu nhào vào lòng mỹ nam kia như chim bay về tổ. Thoạt nhìn hắn chưa quá ba mươi, rõ ràng không thể là bố, còn nếu là anh trai thì họ tên lại khác nhau.
Dĩ nhiên, Derek sẽ chẳng đời nào tán thành suy đoán nực cười đó, chồng sắp cưới? Thật điên rồ, hắn ta già hơn Vesper rất nhiều.
Vesper đương định trả lời thì cánh cửa gỗ bên cạnh bục giảng bỗng bị đẩy ra.
Người tới mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, từng bước đi ưu nhã ngoài sức tưởng tượng, giống một quý ông quyến rũ nhất trong xã hội thượng lưu Pháp thế kỉ 18. Chiếc áo khoác vest là kiểu dáng ôm sát. Vesper tựa hồ có thể trông thấy vòng eo lôi cuốn kia. Nhưng điều làm người ta mê mẩn hơn là gương mặt cương nghị tuấn tú như tượng điêu khắc. Khí chất quý phái của giới thượng lưu thời xưa khiến cả giảng đường vốn ồn ào đều phải im lặng.
Vesper cau mày. Chết tiệt. Vòng eo quyến rũ cùng cặp chân dài hút hồn này thực sự quá mê hoặc.
Sau khi đứng lên bục giảng, rõ ràng nụ cười trên mặt Hannibal nhã nhặn nhưng chẳng hiểu vì sao lại cho người ta cảm giác hắn cực kì lạnh lùng.
“Thật vinh dự được làm giáo sư dạy thay cho các bạn…” Hannibal liếc nhìn Vesper một lượt và hơi nhíu mày khi thấy cậu chàng tóc vàng đẹp trai bên cạnh cô, “Nhưng tôi hi vọng những tân sinh học y khoa dự bị trong buổi sinh học cơ bản ngày hôm nay sẽ là những người thông minh quyết tâm vào trường y, chứ không phải vì lý do ngu ngốc khác.”
Vesper lẳng lặng rũ mi. Lẽ nào lão già kia bất ngờ trở thành giáo sư của cô để đến bắt gian sao?
Còn Derek đang ngồi cạnh Vesper thì không hề nhận ra, vẫn thì thầm với cô, “Trông thầy ấy nghiêm túc thật.”
“Nghiêm túc ư?” Vesper cau mày, “Tin mình đi. Vị giáo sư này đáng sợ lắm.”
Quả thật rất đáng sợ. Vừa vào tiết, hắn đã viết một đề tổng hợp những bài toán khó về cấu trúc phức hợp lên bảng đen. Sẽ có một kẻ xui xẻo bị hắn điểm tên và phải bước lên bục giải đề khó.
Điều này khiến nhiều sinh viên năm nhất thuộc nghành không liên quan khổ sở vô cùng. Chúa ơi, cái lớp sinh học cơ bản địa ngục, sao trên đời lại có môn học phản nhân loại như vậy.
Hannibal cười tao nhã nhìn khắp giảng đường, như đang đối diện với một đám con mồi đợi làm thịt.
Song hắn đưa mắt nhìn cô gái tóc dài màu nâu sẫm ngồi ở hàng ghế đầu, “Vesper, nếu em không giải được đề này, tôi sẽ khuyên đại học John Hopkins hủy bỏ đơn đăng kí dự bị y khoa của em.”
Trong phút chốc, cả giảng đường trở nên im ắng hơn. Chẳng ai muốn mình thành người kém may mắn tiếp theo.
Nhưng họ tò mò, tại sao giọng điệu của giáo sư Lecter lại quen vậy nhỉ?
Suốt quá trình rất nhiều tân sinh phát hiện, cô gái xinh đẹp thanh tú này mang phong thái rất cao quý, dường như giống hệt giáo sư Lecter. Ví dụ khi họ đi, mỗi bước chân cơ hồ có thước đo, tao nhã đến không tưởng.
Vào thập niên 60, phấn bảng đen vẫn là phương pháp giảng dạy chủ đạo tại các trường cao đẳng và đại học. Trên thực tế, kể cả ở thế kỉ 21 với sự phát triển công nghệ nhanh chóng, nhiều giáo sư trường nổi tiếng vẫn chọn phương pháp giảng dạy phấn bảng đen truyền thống nhất thay vì sử dụng Power Point. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng, học sinh được dạy và viết trong lớp sẽ tiếp thu nội dung hiệu quả hơn.
Vesper nhìn bảng đen màu xanh đậm trước mặt. Cô chưa cầm phấn trên bục giảng ngay mà đi thẳng tới bên cạnh Hannibal, lấy cục phấn trắng dùng dở từ tay hắn.
Thậm chí cô còn cố tình khều lòng bàn tay hắn.
Hannibal khẽ nhíu mày. Mẹ kiếp. Con nhóc xấu xa này lại bắt đầu dụ dỗ hắn.
Vesper thì bình tĩnh, thoải mái giải đề sinh học. Cô viết rất nhanh và dứt khoát.
Hannibal mỉm cười, “Bình thường hãy phát huy nhé. Dù gì năm 9 tuổi, đây cũng là đề em có thể giải dễ dàng.”
Nghe tiếng xì xào bàn tán bên dưới, Vesper cảm thấy hơi nhức đầu.
Còn ngài giáo sư nhà cô thì cười càng tươi, “Hết buổi nhớ qua văn phòng tôi lấy lại bản báo cáo thí nghiệm hóa học của em.”
Vesper cố nén cơn tức nhặt một thứ gì đó ném vào người hắn rồi bước xuống bục.
Mãi đến khi buổi học kết thúc, những lời bàn tán đoán mò trong lớp xoay quanh việc liệu hai người có quen biết nhau hay không, thậm chí còn kéo sang quan hệ mập mờ giữa cô và Hannibal, chưa biết chừng có một đứa con riêng.
Sức tưởng tượng của người Mỹ thật phong phú đến kinh ngạc.
Vesper ôm sách hằm hằm đi về phía văn phòng Hannibal. Lúc đứng ngoài hành lang văn phòng, cánh cửa nặng trịch đột nhiên mở ra. Hannibal lôi cô vào trong.
Rầm! Hắn áp Vesper lên tường.
Còn chưa kịp phản ứng, Vesper đã bị hắn tốc váy. Song cô nghe thấy tiếng hắn cởi thắt lưng khe khẽ.
“Hãy khoan – Chúa ơi…” Tức thì Vesper thở hổn hển khó nhọc.
Hannibal ôm chặt lấy eo cô, thì thầm vào tai cô nàng. Giọng nói trầm khàn khiêu khích gian ác không chút giấu giếm, “Nếu tên Derek Koch kia lại xuất hiện bên cạnh em nữa thì anh sẽ biến cậu ta thành món khai vị với nấm đấy.”