“Thế nào, gặp nàng ấy chưa?” Đạm Đài Tẫn lúc nói những lời này mang theo ý cười, nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo.
Công Dã Tịch Vô ngước mắt, đôi môi của huyền y thiếu niên đỏ lên dưới ánh sáng màu lam của lân hỏa, hắn quả nhiên đẹp đẽ tinh xảo, thần sắc lộ ra vẻ chán ghét với mình.
“Thương Cửu Mân, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
“Thương Cửu Mân?” Đạm Đài Tẫn chống cằm, “Bản tôn suýt nnữa thì quên, bản thân ngươi không có kí ức của kiếp trước. Công Dã Tịch Vô, hoặc có thể gọi là Tiêu Lẫm, bản tôn muốn cùng ngươi đánh cược, thế nào?”
Công Dã Tịch Vô bình tĩnh nhìn hắn, như nhìn một hạt bụi phảng phất.
Đạm Đài Tẫn cong môi đầy ác ý: “Người như ngươi, sinh ra liền hơn người khác một bậc, được bạn người ngưỡng mộ. Thế nhưng ngươi đoán xem, nếu như ngươi mất đi linh lực, trở thành một người bình thường, bọn họ có còn tôn kính ngươi không?”
Công Dã Tịch Vô lạnh lùng nhìn Đạm Đài Tẫn, hắn không hiểu tư thù của Đạm Đài Tẫn đối với mình từ đâu mà tới.
“Xùy, cẩn thận.” Đuôi mắt Đạm Đài Tẫn nhếch lên, cười nói, “Phàm nhân có đôi khi, so với yêu ma còn đáng sợ hơn.”
Đang lúc cười nói, Đạm Đài Tẫn giơ tay lên, phong ấn linh lực của Công Dã Tịch Vô.
Công Dã Tịch Vô trên thân xiếng xích theo đó rơi xuống, linh lực bị phong ấn, Công Dã Tịch Vô không khác gì một phàm nhân, sắc mặt hắn tái nhợt, không nói gì.
Đạm Đài Tẫn thương hại nhìn hắn, không ngăn được mình cười phá lên.
Sau một khắc, Công Dã Tịch Vô vốn không còn sức lực bên trong tay áo xuất hiện một cây trâm màu vàng, đâm vào tim Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn nhìn chiếc trâm, nụ cười trên mặt nhạt dần.
Trong đó có khí tức của Tô Tô.
Vốn dĩ là Tô Tô đưa nó cho Công Dã Tịch Vô để phòng thân, song Công Dã Tịch Vô lại lựa chọn dùng nó để gϊếŧ hắn.
Hắn cúi đầu, rút chiếc trâm kia ra, mặt không cảm xúc vuốt vuốt.
Công Dã Tịch Vô nhắm mặt, vẫn là không nhìn được liền hỏi: “Người đã làm gì tiểu sư muội rồi?”
Trên người Đạm Đài Tẫn cũng mang khí tức của Tô Tô.
Các tu sĩ quen biết nhau, ắt tự nhận ra khí tức của nhau. Công Dã Tịch Vô biết rõ, người trước mắt này cố ý để hắn biết.
Đạm Đài Tẫn cười nói: “Ngươi đoán xem?”
Vẻ bình thản dối trá bị phá vỡ, Công Dã Tịch Vô từ đầu đến cuối vốn lạnh nhạt với Đạm Đài Tẫn đột nhiên trong mắt tức giận bừng bừng.
Đạm Đài Tẫn cũng không mấy để ý, trong lòng hắn vẫn đang cảm thấy âm u, không giây phút nào không cảm thấy ghen tỵ với người đang ở trước mắt này.
Dù thời gian có trôi qua bao lâu, vẫn đáng ghét như xưa.
Lê Tô Tô đến bên mình, mãi mãi luôn có mục đích. Ngày xưa là vì muốn hủy tà cốt của hắn, bây giờ là vì muốn hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi Trận.
Nàng luôn lừa gạt mình, có nhiều thứ nếu biết được sự thật, tựa như đâm vào trái tim một cây đinh Tiêu Hồn.
Nhưng Lê Tô Tô vĩnh viễn không bao giờ làm điều đó với Tiêu Lẫm hay Công Dã Tịch Vô.
Năm trăm năm trước, nàng yêu Tiêu Lẫm. Năm trăm năm sau, cũng không màng tất cả đến Ma Vực tìm Công Dã Tịch Vô.
Song, Tiêu Lâm giờ chỉ là một phế nhân, chỉ cần ban chỉ còn đang trong tay mình, chỉ cần trên người mình có thứ mà Lê Tô Tô muốn, dù tâm của nàng không đặt ở trên hắn, nhưng người cũng phải đến tìm hắn.
Công Dã Tịch Vô cau mày, tiểu sư muội của hắn, đã cùng với ma vật này ở cùng một chỗ sao?
“Bản tôn không gϊếŧ ngươi, sống hay chết, phụ thuộc vào vận mệnh của ngươi.” Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói, “Cút đến nhân gian đi, càng xa càng tốt.”
Chí ít hắn còn sống ngày nào, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy Công Dã Tịch Vô xuất hiện trước mắt hắn ngày đó.
Đạm Đài Tẫn vung tay áo, Công Dã Tịch Vô biến mất.
Hắn biết, hắn không thể gϊếŧ Tiêu Lẫm. Năm trăm năm trước hắn đã hiểu, người sống vĩnh viễn tranh không thắng người chết.
Nhưng nếu lần nà… Tiêu Lẫm là ngươi sống sót còn mình là kẻ chết đi thì sao?
Đạm Đài Tẫn mặt không lộ chút cảm xúc nhìn về khoảng không trước mắt, hồi lâu mới ra khỏi mật đạo.
*
Tô Tô ban ngày ở thủy lao nhìn lại mình, cảm thấy không kiên trì được mấy ngày nữa.
Tô Tô chỉ có thể ở đây trong bảy ngày nữa để lấy ban chỉ, phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.
Kinh Diệt nghe nói Ma Quân lưu lại qua đêm với tiểu Ma Cơ hắn tiến cử nên hôm nay lại để Tô Tô đi đưa rượu.
Những bình Say Thần nhưỡng hắn mang đến, đế vương nhân gian chắc chắn không thể uống nổi một bình.
Cái này vừa lúc phù hợp với tâm ý Tô Tô.
Nàng cho thuốc vào trong Say Thần nhưỡng, chỉ cần Đạm Đài Tẫn uống một giọt, liền bất tỉnh nhân sự.
Hiện tại nàng đã biết Cửu Chuyển Huyền Hồi trận ở đâu, chỉ cần ban chỉ để mở kết giới thôi.
Nàng bưng bầu rượu tiến vào cung điện của Đạm Đài Tẫn.
Tô Tô tiến đến, hắn có chút để ý, nói: “Tới đây.”
Tô Tô đi qua, phát hiện bên trong Thủy kính là Cù Huyền Tử và bọn người Thanh Vô trưởng lão, Thanh Khiêm trưởng lão.
Toàn bộ bọn họ đang bị giam ở một nơi âm u.
Tô Tô giật mình, chợt phát hiện điều bất hợp lí.
Tự Anh không đủ năng lực để đánh bại nhiều người ở Tiên giới như vây, Đạm Đài Tẫn không hề ra khỏi Ma Vực, các tu sĩ không có khả năng bị bắt.
Nàng hoang mang nhìn Đạm Đài Tẫn, hắn vừa vặn cũng đang nhìn nàng, mỉm cười nói: “Thấy thế nào?”
“Ma Quân, bọn họ là ai?” Nàng ra vẻ không biết, hiếu kì hỏi.
Đạm Đài Tẫn thấp mắt, ngón tay quấn lấy tóc của nàng, kéo nàng ngồi ở ghế đá bên cạnh: “Hành Dương tông, Xích Tiêu tông chưởng môn cùng các trưởng lão.”
Nàng lộ ra vẻ hâm mộ, hắn cười cười: “Đương nhiên, đều là giả.”
“Giả?”
“Yêu ma do Huyễn Nhan châu biến ra thôi.” Hắn hờ hững nói, sợi tóc của thiếu nữ mềm mượt như thác nước, cảm giác vô cùng tốt, hắn có chút hứng thú nhìn nàng, “Ngươi nói xem, mấy người như Xích Tiêu tông chưởng môn, Hành Dương tông, có mấy ai có thể gϊếŧ được hả?”
Ánh mắt của Tô Tô dịu xuống: “Ma Quân thật thông minh.”
Đạm Đài Tẫn phát tay, Thủy kính liền biến mất.
Đây là mưu kế của Tự Anh, hồn phách và linh khí của Cửu Chuyển Huyền Hồi trận không đủ, Tự Anh vội vã muốn đánh tiên môn.
Đạm Đài Tẫn thuận miệng liền nói cho tiểu gian tế bên cạnh nghe.
“Hôm nay tu vi gì?” Đạm Đài Tẫn lạnh nhạt hỏi.
Tô Tô ngẩng đầu, vốn muốn nói “Ngưng Nguyên” thì đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nàng cắn răng cười nói: “Đa tạ Ma Quân, thiếp đã đạt tới cảnh giới “ý muốn” rồi.”
Ta thật đúng là cảm ơn ngươi.
Trong mắt của hắn đột nhiên mang mấy phần ý cười, không khống chế nổi yêu nghiệt kia: “Được lắm.”