Thương Quân Lẫm bưng cháo còn ấm nóng vào liền thấy Thẩm Úc đang cố đứng dậy.
Trên mặt thanh niên đỏ ửng, mặt mày đầy vẻ mệt mỏi, đôi môi y hồng nhuận*, nhiễm một tầng nước, cứ như trái cây chín mọng đang dụ dỗ người ta hái. (Hồng, ẩm ướt.)
Vì động tác đó nên lớp áo mỏng bị tuột ra, lộ ra một phần da thịt.
Thương Quân Lẫm ba bước cũng thành hai bước, vội đi đến bên mép giường rồi đặt cháo qua một bên, đỡ Thẩm Úc dậy.
“Đói bụng sao?”
Thương Quân Lẫm tính chuẩn thời gian để bưng cháo trở về, cũng là lúc Thẩm Úc vừa mở mắt ra.
“Có hơi đói.” Gần như là thức cả một đêm, biểu cảm của Thẩm Úc đầy vẻ mệt mỏi.
Thương Quân Lẫm biết y ưa sạch sẽ nên đã gọi cung nhân bưng nước ấm tới.
Sau khi rửa mặt, Thẩm Úc khoác thêm áo ngoài rồi dịch người lên chiếc trường kỷ, hiện tại toàn thân y rất không thoải mái, vì vậy tâm trạng của y cũng không tốt lắm.
Thương Quân Lẫm đút cho Thẩm Úc từng muỗng, từng muỗng một, cho đến khi hết cháo, hắn thấy trạng thái tinh thần của Thẩm Úc vẫn không được tốt lắm liền hỏi: “Muốn ngủ thêm một lát hay không?”
Thẩm Úc không muốn ngủ tiếp.
Thương Quân Lẫm ở cùng y cả một ngày, cho đến lúc chạng vạng mới phải rời đi vì bị các đại thần kêu đi bàn chuyện.
Thương Quân Lẫm cọ tới cọ lui, không chịu rời đi, Thẩm Úc đẩy hắn ra rồi nói: “Bệ hạ vẫn nên đi xử lý mọi chuyện đi.”
Thương Quân Lẫm không còn biện pháp nào khác, đành phải rời đi.
Chờ lúc hắn trở về, Thẩm Úc đã ngủ thiếp đi ở trên chiếc trường kỷ, dưới ánh nến, Thương Quân Lẫm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của y, hắn thả nhẹ động tác rồi bế người lên, đặt y lên trên giường.
Có thể là do đêm hôm qua quá mệt mỏi nên dù có được ôm tới ôm lui thì Thẩm Úc vẫn không tỉnh dậy.
Ngày hôm sau, tinh thần của Thẩm Úc vẫn không được tốt lắm, Thương Quân Lẫm thấy thế liền gọi Cố Thái y tới khám bệnh cho y.
Cố thái y xem xong mạch liền nhìn thoáng qua Thương Quân Lẫm, hắn đành cúi đầu và suy nghĩ xem nên dùng từ gì cho thích hợp.
“Nếu có chuyện gì Cố thái y cứ nói thẳng ra là được.” Thương Quân Lẫm đang ôm Thẩm Úc, một bàn tay hắn xoa bóp cho phần xương ngón tay của Thẩm Úc.
Cố thái y đành liều mạng, dùng hết năng lực để khiến ngữ điệu của mình vững vàng hơn: “Thân thể của quý quân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bệ hạ cần phải hạn chế chuyện phòng the hơn.”
Động tác trên tay Thương Quân Lẫm hơi khựng lại.
“……Trẫm biết rồi.”
Cố thái y viết phương thuốc xong liền rời đi, trên đường trở về hắn vừa nghĩ vừa lắc đầu, quý quân thật sự vất vả.
Thẩm Úc héo tàn ba ngày liền, cuối cùng ngày thứ tư y cũng dần khôi phục lại.
“Mấy ngày nay ngươi có còn nghe thấy mấy lời bàn tán về chuyện tiến vào hậu cung hay không?” Thẩm Úc tự pha cho mình một ấm trà rồi hỏi Mộ Tịch.
“Đã không còn, bệ hạ đã cảnh cáo những gia tộc có ý định đó, ít nhất hiện tại bọn họ cũng đã không còn dám thể hiện ý định này ra ngoài.” Còn chuyện đáy lòng bọn họ nghĩ thế nào, Mộ Tịch cảm thấy công tử nhà mình nói quá đúng, chẳng lẽ nàng còn có thể quản suy nghĩ trong lòng những người này sao?
Nếu chuyện này đã được Thương Quân Lẫm giải quyết thì Thẩm Úc cũng không muốn hỏi nhiều nữa.
“Bệ hạ đã sai người làm xích đu, công tử có muốn đi ngồi thử không?” Mộ Tịch cảm thấy hôm nay tinh thần của Thẩm Úc khá tốt, vì vậy nàng đưa ra lời đề nghị.
Thẩm Úc đã ở yên trong phòng mấy ngày, y cũng cảm thấy mình nên đi ra ngoài dạo một chút.
Chiếc xích đu ở trong viện khá giống với cái ở Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc đi qua sờ thử rồi sau đó mới ngồi xuống.
Chiếc xích đu được đặt dưới một cây cổ thụ, cành lá của cây cổ thụ tươi tốt, vừa lúc che khuất ánh mặt trời phía trên đỉnh đầu, Thẩm Úc cầm một cuốn tạp ký* rồi chậm rãi đọc.(sách hỗn hợp nhiều thể loại(?))
“Người nào tự tiện xông vào vậy?”
Bên ngoài truyền đến tiếng huyên ná, Thẩm Úc rút suy nghĩ ra khỏi cuốn sách: “Có chuyện gì vậy?”
“Nô tỳ cũng không biết,” Mộ Tịch cũng đầy vẻ mờ mịt, “Nô tỳ sẽ đi xem thử.”
Mộ Tịch nói xong liền xoay người đi đến chỗ có âm thanh truyền đến.
Chỉ một lát sau, Mộ Tịch đã trở lại, sắc mặt nàng có chút khó coi: “Là một nữ tử, nàng ta gây rối đòi gặp bệ hạ.”
Chuyện lập ra một bộ phận mới độc lập hơn đã được trình lên để bàn bạc, gần đây Thương Quân Lẫm bận rộn như vậy cũng là vì chuyện này, hiện tại hắn vẫn đang phải bàn chuyện với đám thừa tướng.
“Nàng có nói nguyên nhân không?” Thẩm Úc đặt sách xuống.
“Không có,” Mộ Tịch lắc đầu, “Nàng không được gọi đến nên thủ vệ* không cho nàng tiến vào, nhưng như thế nàng lại càng muốn tiến vào hơn, nô tỳ đã sai người đuổi nàng đi rồi.”(Thường là người canh gác.)
Cho dù là đang ở hành cung thì chuyện muốn gặp hoàng đế cũng không phải là chuyện cứ muốn là sẽ được gặp, chỗ ở của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng được canh giữ nghiêm ngặt, nếu không được gọi đến thì thủ vệ sẽ không để cho bất cứ người nào tiến vào.
Người bình thường cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà xông vào, dù sao thì tội quấy nhiễu thánh giá* cũng chính là một tội nặng. (Làm phiền hoàng đế.)
Thẩm Úc đứng dậy, rời khỏi chiếc xích đu rồi nói: “Mang ta đi xem thử.”
Còn chưa đến gần mà Thẩm Úc đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của nữ tử, giọng nói này mang lại cho Thẩm Úc một cảm giác quen thuộc, vừa đến gần liền nhìn thấy nàng, quả nhiên là người mấy ngày trước bọn họ bắt gặp.
Ngày đó, sau khi trở về, Thẩm Úc trộm gà không được còn mất nắm gạo, suýt chút nữa đã bỏ cả chính mình vào, hiện tại chỉ vừa nhìn thấy người mà y đã cảm thấy nơi nào đó hơi đau đau.
Ngày đó, ngoại trừ việc tiến vào ra thì những chuyện nên làm hay không nên làm cũng đã làm hết, đến cuối cùng, Thẩm Úc đã mệt đến nỗi không thể nhấc nổi một ngón tay.
“Sao lại thế này?” Thẩm Úc ho nhẹ một tiếng, ngăn cản cuộc giằng co ở bên kia.
“Quý quân.” Thủ vệ khom mình hành lễ, “Nữ tử này nói bệ hạ đánh rơi đồ ở chỗ nàng, vì vậy nàng muốn gặp bệ hạ để trả đồ cho ngài ấy, nhưng nàng không được gọi đến nên thuộc hạ cũng không dám để nàng đi vào.”
“Sao đồ bệ hạ đánh rơi lại ở chỗ ngươi?” Thẩm Úc bình tĩnh nhìn qua nữ tử đang đứng ở bên ngoài.
Nữ tử cắn môi nói: “Hôm đó bệ hạ đi đến Ẩn Ngọc Hiên, dân nữ cũng gặp được bệ hạ ở đó, món đồ đó cũng đánh rơi ở chỗ đó.”
“Ngươi đưa thứ đó cho ta, ta sẽ đưa cho bệ hạ thay ngươi.” Thẩm Úc không tính để người vào, dù sao nữ tử này cũng đang mơ mộng về việc tiến vào hậu cung, chỉ sợ mục đích nàng tới đây cũng không đơn giản.
“Không được, ta phải tự tay giao đồ cho bệ hạ.” Nữ tử lui về phía sau một bước, hốc mắt ửng đỏ.
Thẩm Úc híp mắt: “Mục đích của ngươi là trả đồ lại cho bệ hạ hay là được gặp bệ hạ? Nếu là vế trước thì ngươi cứ giao đồ cho ta là được, còn nếu là vế sau thì ta khuyên ngươi đừng uổng phí tâm tư nữa.”
Mục đích của nàng đương nhiên là ở vế sau, ngày đó nàng đã chờ ở trong rừng đến khuya mà vẫn không thấy người đâu, sau khi trở về nàng nghĩ cả trăm lần cũng không ra là vì sao, chỉ là ngày hôm sau nàng đã nghe tin bệ hạ nổi trận lôi đình, không cho bọn họ tiếp tục có loại suy nghĩ này, nàng đành yên lặng hai ngày, vì để giải sầu nên nàng đã đi dạo, nhưng lại bị lạc đường, không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà lại nhặt được ngọc bội bệ hạ đánh rơi.
Khoảnh khắc kia, nàng hiểu ra đây chính là cơ hội của nàng.
Nàng cũng đã từng nghe nói Thẩm quý quân đang ở trong cung là một người có thủ đoạn, huynh trưởng còn dặn nàng không được đối đầu với người này, nàng vẫn chưa đạt được mục đích nên vẫn không muốn gây thù chuốc oán, thế nhưng nàng không ngờ quý quân lại nói thẳng ra như vậy.
Lúc bị cặp mắt như thông thấu tất cả kia nhìn vào thì dường như tất cả những mưu kế ở trong lòng nàng đều bị bóc trần, không còn chỗ nào để che giấu nữa.
“Sao quý quân có thể bôi nhọ dân nữ như vậy, dân nữ chỉ muốn trả lại ngọc bội bệ hạ đã đánh rơi, cũng không hề có suy nghĩ nào khác.” Dù có thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng tuyệt đối không thể thừa nhận tâm tư của mình.
“Ngọc bội? Ngọc bội bệ hạ đánh rơi được ngươi nhặt về sao?”
Biểu cảm của thanh niên khiến người ta không thể nào nhìn thấu nổi, trong lòng nữ tử có chút bất an nhưng vẫn hơi gật đầu.
“Ta nói mà, hai ngày trước bệ hạ đã đánh rơi một cái ngọc bội, hoá ra là do ngươi nhặt được.” Vốn dĩ nó cũng chỉ được đeo ở bên hông cho có mà thôi, có rơi mất thì Thương Quân Lẫm cũng không thèm để ý, vẫn là do Thẩm Úc nhận ra trên người hắn thiếu mất một cái ngọc bội thì hắn mới nhận ra mình đã làm rơi mất.
“Nếu là đồ đã rơi mất thì cũng không cần phải lấy về, nhưng mà dù gì thì nó cũng là đồ ở trên người bệ hạ, nếu để nó ở trong tay người ngoài thì cũng không tốt lắm, Mộ Tịch, lấy ngọc bội qua đây đi.”
Mộ Tịch đi đến bên cạnh nữ tử, nàng không thèm quan tâm đến sự giãy giụa của nàng ta mà cầm ngọc bội trở về, nàng đặt nó vào tay của Thẩm Úc.
Thẩm Úc cũng không thèm nhìn mà trực tiếp ném nó xuống đất, trong nháy mắt miếng ngọc bội đã bị vỡ, chia năm xẻ bảy.
“Đồ đã bị người khác nhúng chàm* rồi thì cứ huỷ đi là được.”(Làm bẩn mất.)