“Tao ở bệnh viện.” Bên phía Đoàn Triết hơi ồn ào, nghe như đang ở trong căn tin, “Nhưng chắc không rảnh tiếp mày đâu, lịch khám của tao chiều nay bị xếp full rồi.”
“Mấy giờ mày tan làm?” Thẩm Hòe Tự ném viên thuốc vào miệng, uống thêm một ngụm nước.
“Tối nay tao có buổi videocall tham vấn, ghi chép sửa chữa bệnh án xong đâu đấy cũng không còn sớm nữa, hay để hôm khác đi?”
Thẩm Hòe Tự hoài nghi có lẽ trước ngày về hưu cả ba người bọn họ sẽ không thể ăn nổi bữa cơm này.
“Thôi được rồi, hẹn bữa khác vậy.”
Anh vừa định cúp máy chợt nghe Đoàn Triết hô lên một tiếng “Khoan đã”.
“Gì thế?” Thẩm Hòe Tự nhìn thời gian, 12 giờ 15 phút, nên xuất phát rồi.
Bên kia yên lặng mất vài giây.
“Thôi, không có gì đâu.” Đoàn Triết nói, “Lần sau gặp rồi tao kể.”
Cậu ta thường xuyên nói chuyện không đầu không đuôi rất khó hiểu, Thẩm Hòe Tự sốt ruột muốn đi nên không rảnh rỗi hiếu kỳ, chỉ đáp một câu: “Ừ, nói sau.”
*
Dự báo thời tiết hôm nay có mưa, lúc Thẩm Hòe Tự ra khỏi tòa nhà hành chính bệnh viện thì cơn mưa phùn mù mịt đã giáng xuống, không khí ngập đầy hương vị ẩm ướt tươi mát của bùn đất.
Chiều nay công ty không có sự vụ gì quan trọng, anh bung dù tùy ý dạo quanh khuôn viên bệnh viện ngập tràn hơi thở viện điều dưỡng một vòng. Khung cảnh nơi này đúng là dễ khiến người ta thả lỏng tinh thần, Thẩm Hòe Tự dừng lại một lát cạnh ao hoa sen, mãi đến khi hạt mưa dày đặc gõ ầm ầm rung cả tán dù mới nhấc người đi đến bãi đỗ xe.
Anh vừa đi vừa đánh giá xung quanh một vòng, trong lúc lơ đãng chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc vội vàng xẹt qua.
Tầm mắt Thẩm Hòe Tự dừng lại, bước chân cũng dừng hẳn nhìn chăm chú bóng lưng Kỷ Xuân Sơn dầm mưa đi vào khu phòng bệnh.
Anh lấy điện thoại ra mím môi do dự, trong lúc còn chưa suy nghĩ xong có nên gọi thử một cuộc không, Kỷ Xuân Sơn đã chạm mặt một người đàn ông xa lạ khác ngay trước cửa khu phòng bệnh. Hai người dường như nổi lên xung đột, tiếng cãi nhau khá ầm ĩ, thậm chí còn động tay động chân. Vài người khác có vẻ như là bác sĩ và y tá phải chạy tới kéo bọn họ ra, xung quanh lập tức tụ tập một vòng người tò mò vây xem.
Kỷ Xuân Sơn rất thích cười. Trong ấn tượng của Thẩm Hòe Tự, người này luôn rất hào sảng, cũng luôn luôn tiêu sái.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ dùng đến bạo lực của Kỷ Xuân Sơn.
Mái tóc ngắn và áo sơ mi của Kỷ Xuân Sơn bị mưa thấm ướt, tay áo hơi xắn lên cao lộ ra đường cong cơ bắp đẹp đẽ.
Biểu cảm hơi hung dữ, nhưng mà rất ngầu.
Thẩm Hòe Tự đứng ở phía xa yên lặng xem một lát, mãi đến khi Kỷ Xuân Sơn xoay người đi vào khu phòng bệnh anh mới cất điện thoại vào túi, rời khỏi bệnh viện Hòa An.