Vừa rồi anh cũng chỉ rời đi một lát, đã có người tìm tới cửa.
Lâm Kiều nhắm mắt lại, cảm giác Hoắc Ngập lau thật sự rất cẩn thận, tự cô rửa mặt còn chưa từng nghiêm túc như vậy, động tác của anh rất nhẹ, giống như sợ làm đau cô, sau một lúc lâu, cảm giác có hơi thở mát lạnh của đàn ông tới gần.
Lông mi Lâm Kiều khẽ run lên, cánh môi mềm ấm của anh đã dán lên cô.
Cô theo bản năng mở mắt ra, là khuôn mặt đến gần trong gang tấc của Hoắc Ngập, mặt mày đẹp đến kinh diễm, dựa gần như vậy, thậm chí còn có thể cảm giác được lông mi của anh nhẹ nhàng quét qua, ngứa, chậm rãi kéo dài đến trong lòng, cảm giác càng thêm rõ ràng.
Hoắc Ngập nhẹ hôn cô, hơi thối lui nhìn cô.
Hô hấp Lâm Kiều có chút dừng lại, “Đang rửa mặt mà…” Giọng của cô nhẹ nhàng mềm mại, như đang làm nũng.
“Lại hôn lần nữa.” Hoắc Ngập lại hôn lên, nhẹ nhàng chạm vào cô, hơi thở nóng làm cô có chút chịu không nổi.
Lâm Kiều có chút đứng không vững, theo bản năng dựa vào trên người anh, Hoắc Ngập nâng tay ôm cô ngồi lên bồn rửa tay, vẫn như cũ mà nhẹ nhàng hôn.
Chân Lâm Kiều dựa vào bên chân anh, nắm tay anh để vịn, làm cô không thích ứng kịp, chỉ là lại rất thích anh nhẹ nhàng hôn, nhịn không được lôi kéo quần áo của anh
Hoắc Ngập hé mở môi mỏng, đang chuẩn bị hôn sâu.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Lâm Kiều bị hoảng sợ, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đầu óc loạn cào cào nhảy xuống bồn rửa tay, vội vàng chạy ra phía ngoài, “Em đi mở cửa.”
Hoắc Ngập nhìn người thơm tho mềm mại vừa dựa vào trong lòng ngực mình, đảo mắt đã chạy, quay đầu nhìn về phía cửa, hiển nhiên đoán được là ai.
Lâm Kiều mở cửa, Đỗ Thừa Tư có chút xin lỗi, “Em cũng quên mất, chỗ này tới là có thể trực tiếp ăn, hai người nếu đã ăn cơm sáng, khả năng sẽ không ăn được nữa, không bằng hiện tại chúng ta xuất phát luôn, dù sao cũng chỉ đi mất một lúc.”
Lâm Kiều quay đầu lại nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ, một giấc này cô lại ngủ sâu đến như vậy, còn may hôm nay là ngày nghỉ.
Đỗ Thừa Tư thấy cô nhìn về phía đồng hồ, cười nói: “Thật ra em cũng hơi đói bụng, buổi sáng quá bận, em cũng chưa ăn gì.”
Nếu như vậy, cũng không thể để người ta chịu đói.
Lâm Kiều quay đầu nhìn về phía Hoắc Ngập, “Anh cảm thấy được chứ?”
Hoắc Ngập đi về phía bên này, nhìn thoáng qua Đỗ Thừa Tư, chậm rãi cười, “Anh thấy sao cũng được.”
Lâm Kiều thì không thành vấn đề, liền quay đầu vào nhà đi thay quần áo.
Hoắc Ngập rót một ly nước đặt lên bàn, “Ngồi.”
“Cảm ơn.” Đỗ Thừa Tư cũng không khách khí, ngồi xuống chỗ, như rất quen thuộc, “Chị ấy tới chỗ này ở lâu như vậy, tôi lại chưa từng gặp anh bao giờ, hai người mới quen nhau sao?”
“Ngày thường cô ấy hay tới chỗ tôi ở.” Hoắc Ngập dựa vào quầy nhỏ bên kia, không chút để ý nói một câu.
Đỗ Thừa Tư hơi dừng, sau một lúc lâu mới một lần nữa cười, “Là vậy sao, chắc hẳn đã quen nhau lâu?” Cậu ta nói xong có chút khó hiểu, “Sao trước đó vài ngày mẹ tôi từng hỏi, chị ấy còn nói mình đang độc thân?”
Có bạn trai mà bạn gái còn nói mình đang độc thân, vậy bạn trai này cơ bản chẳng khác nào không có…
Đều là người thông minh, đương nhiên vừa nghe đã hiểu.
Hoắc Ngập hơi nâng mắt nhìn về phía cậu ta.
Đỗ Thừa Tư nhìn anh cười, cứ như hoàn toàn không nhận ra được lời mình nói có vấn đề.
Lâm Kiều đổi xong quần áo, lấy tiền cất vào túi, chắc chắn không thể để con trai của dì Trương mời cơm được, dù sao ngày thường họ đều hay giúp đỡ cô, việc trả tiền nhất định phải để cô.
Lâm Kiều cầm túi mở cửa phòng đi ra, phát hiện trong phòng khách rất yên tĩnh, nhưng rõ ràng hai người đều ở đó, không khí hình như có chút quá nặng nề.
Cô có chút ngốc, “… Em xong rồi.”
Hoắc Ngập thấy cô đã ra, đi tới kéo tay cô, dịu dàng cười, “Đi thôi.”
Lâm Kiều gật đầu, đi theo anh xuống dưới lầu.
Ngày hôm qua Quan Chí không lái xe rời đi, vừa xuống vẫn thấy xe ngừng tại chỗ.
Đỗ Thừa Tư thấy chiếc xe này cũng không có phản ứng gì lớn, hiển nhiên cũng gặp qua việc đời.
Hoắc Ngập đi tới thay cô mở cửa xe, nhìn cô nhẹ nhàng cười.
Lâm Kiều thấy anh hình như đang nhìn môi mình, tầm mắt dừng ở sắc môi liễm diễm của anh, là vuốt ve mà thành đỏ, anh có, vậy cô hẳn cũng có.
Cô vội vàng che lại môi ngồi vào trong xe, Hoắc Ngập nhìn về phía Đỗ Thừa Tư, “Lên xe đi, nói cho tôi địa chỉ.”
“Được.” Đỗ Thừa Tư kéo cửa xe phía sau ngồi vào, thản nhiên báo địa chỉ, “Em nghe mẹ nói khẩu vị của chị tương đối thiên về ngọt, vì đó mà tìm đã lâu, hỏi rất nhiều người, đều nói nhà hàng này nấu ăn vô cùng ngon, hẳn sẽ rất tuyệt.”
Lâm Kiều ngượng ngùng cười, “Cảm ơn, thật ra chị ăn gì cũng được, em có thể chọn nơi em thích ăn.”
“Không được, mời khách ăn cơm, chắc chắn phải chọn món khách thích.” Thân mình Đỗ Thừa Tư hơi dựa ra sau, nhìn về phía Hoắc Ngập, “Cũng không biết anh Hoắc Ngập có thích hay không, vì em chỉ chú ý tới khẩu vị của chị Lâm Kiều, dù sao lúc trước cũng chưa từng nhìn thấy anh tới tìm chị Lâm Kiều bao giờ.”
Lâm Kiều có chút kinh ngạc, “Trước kia em từng gặp chị?”
“Có gặp một lần, lúc nghỉ hè em có quay về đây, thấy chị chạy lên chạy xuống, một mình chuyển nhà nhìn rất vất vả.”
Hoắc Ngập nâng mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, ánh mắt nhạt nhẽo.
Đỗ Thừa Tư đối diện với tầm mắt của Hoắc Ngập, xin lỗi cười, “Ngại quá, em tuổi nhỏ, có cái gì thì nói cái đó, anh không cần để ý, em cũng chỉ là cảm thấy chị Lâm Kiều như vậy rất vất vả.”
Anh chậm rãi nở nụ cười, cười có chút nghiền ngẫm, “Không sao hết, tôi nghe nói người nhà cậu đều rất quan tâm tới bạn gái của tôi, bữa cơm này đáng lẽ nên để tôi mời.”
“Đừng khách khí, ba mẹ em rất thích chị Lâm Kiều, cho nên ngày thường sẽ giúp đỡ nhiều hơn, hơn nữa làm hàng xóm lâu như vậy, ngày thường chắc chắn phải hỗ trợ lẫn nhau.”
Lâm Kiều ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cảm giác bọn họ nói khá hợp nhau, cô muốn chen miệng vào cũng không được.
Hoắc Ngập nhẹ cười, không nói nữa, cúi người xuống giúp cô thắt dây an toàn, dịu dàng mà nói, “Dây an toàn cũng không thắt.”
Anh nói xong cúi đầu nhẹ hôn cô, chiều chuộng rồi lại giống như trách cứ, cụp mắt thong thả ung dung thay cô thắt dây an toàn.
Lâm Kiều hoàn toàn bị hôn ngốc, vừa rồi “Ba” một tiếng có chút lớn, trong xe vốn dĩ đã yên tĩnh, giờ lại đặc biệt rõ ràng, vừa nghe đã biết bọn họ đang làm gì.
Đỗ Thừa Tư ở ghế sau rõ ràng có nghe thấy, mãi lâu cũng không thấy nói thêm gì.