Còn Thanh Lang, Cao Phóng không lo lắng cho lắm. Hắn biết Thanh Lang vẫn còn chút tình nghĩa bằng hữu từ thời niên thiếu. Chỉ cần Yến bình an vô sự, Thanh Lang sẽ không gây chuyện bất lợi với Quân Thư Ảnh.
Cao Phóng nghĩ đến kết quả xấu nhất, lỡ như tâm ý Sở Phi Dương quả thực đã nguội lạnh, muốn đối địch với Quân Thư Ảnh… Hắn yên lặng nhìn chung độc trên người mình, từ đầu ngón tay đến góc áo của hắn đều là chất độc có thể giết người. Vô luận thế nào, hắn cũng không muốn bất cứ kẻ nào làm thương tổn Quân Thư Ảnh, dù đó có là ai đi chăng nữa…
Thời hạn đã gần thế này rồi, có lẽ cũng không còn cách nào. Nhiều năm đi theo Quân Thư Ảnh như thế, cùng trải nhiều nguy hiểm, hắn biết trận chiến này cũng giống như những trận chiến trước đây – thắng làm vua thua làm giặc – mà thôi. Nhưng lúc này, hắn đã có một người mà hắn trân trọng như bảo bối, ngay cả chạm nhẹ vào cũng sợ làm cậu đau… Nên hắn chỉ biết tận lực không nghĩ đến, không chạm đến cậu. Dù biết rõ hai ngày sau, cả hai sẽ đối địch nhau, nhưng giờ khắc này, hắn vẫn muốn tự lừa mình dối người.Càng tới gần kỳ hạn, địa lao càng yên tĩnh, hiện giờ chỉ còn lại Thanh Phong kiếm phái cùng một số tiểu bang phái vô danh còn kiên trì trụ lại. Cao Phóng mỗi ngày đều đi tuần tra địa lao, các chi sĩ võ lâm trước còn phẫn nộ la hét giờ im lặng, Cao Phóng có đến cũng vờ như không thấy. Ngay cả Tín Vân Thâm cũng không còn nắm lấy song cửa trông ra ngoài lao, vừa nhìn thấy hắn xuất hiện liền lộ ra nụ cười nhu thuận giống như một chú cún con như trước nữa, chỉ vô tình ngồi trong góc, mặc không lên tiếng.
Cao Phóng mỗi lần đi ngang qua phòng giam của Tín Vân Thâm cũng không tự chủ được mà cước bộ chậm lại, thân ảnh chàng thiếu niên quật cường hấp dẫn ánh mắt hắn, trong lòng nảy lên một sự ngọt ngào mà chua xót, cùng với nó là nỗi đau đớn không thể ức chế, càng lúc càng khắc sâu.
Cao Phóng cũng thường lui tới phòng giam cuối cùng, nơi giam giữ Sở Phi Dương. Mai Hân Nhược sớm đã theo Mai gia rời đi. Tống Lam Ngọc vẫn bị nhốt cùng với Sở Phi Dương, thoạt nhìn y vẫn ốm yếu, không biết đã giải được độc do Thanh Lang hạ hay chưa. Sở Phi Dương lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt Tống Lam Ngọc tái nhợt, thần trí không rõ, nhưng vẫn cố rúc vào một bên, nhìn qua chẳng ai có thể nghĩ đệ tử danh môn chính phái lại đang chịu cảnh ngục tù.
Cao Phóng lẳng lặng nhìn một lúc, cuối cùng khẽ thở dài: “Chỉ còn một ngày cuối cùng, chẳng lẽ ngay cả Sở đại hiệp cũng kiên trì không chịu đầu hàng sao…” Không biết hắn đang nói với chính mình, hay nói cho nam nhân bình tĩnh đến lạnh lùng trong ngục nghe.
Cuối cùng Cao Phóng liếc nhìn Sở Phi Dương lần cuối, vừa định rời đi thì nghe tiếng Sở Phi Dương: “Gọi Quân Thư Ảnh tới đây, ta muốn gặp hắn.” Ngữ khí bình thản không nghe ra cảm xúc. Cao Phóng nhíu mày vì thanh âm lãnh đạm đó, hơi chần chờ rồi mới trở về báo cáo Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh vừa nghe liền chạy tới địa lao. Cước bộ nhẹ nhàng nhưng vội vã, tay áo tung bay cũng biết tâm trạng y đang phấn chấn. Dù sao chỉ còn một ngày nữa là tới thời khắc y đạt thành tâm nguyện nhiều năm của mình.