Người chú ý đến nơi này quá nhiều, hiện tại lại là thời khắc quan trọng nhất của cuộc chiến, cho dù là hắn ta thì cũng phải có điều kiện tiên quyết là có lý do để đứng ở đây, mới có thể dùng uy để cứu mạng những người kia.
Lúc này Cố Thanh Sơn làm một lễ thật sâu về phía Mệnh thần.
Hắn cung kính nói: “Tạo hoá giả tôn kính, tín ngưỡng của Nhân tộc, thần linh vô thượng, đương nhiên, trước hết chúng ta sẽ nghe ngài, bởi vì ý chỉ của ngài mới là chân lý của thế gian, ngài cảm thấy bọn họ đúng, vậy thì bọn họ đúng. Sư phụ ta vào sinh ra tử ở tiền tuyến, tuy hiện nay bặt vô âm tín, nhưng chỉ cần ngài nói một câu, như vậy thì những người này có thể bỏ qua quy củ của tông môn, tự ý sử dụng quyền lực của Chưởng môn.”
Hắn giang tay, giơ ngọc điệp Chưởng môn ra trước mặt mọi người.
“Thần linh vĩ đại, ngài nói gì chúng ta đương nhiên đều nghe, nhưng như vậy thì lộn xộn hết đấy.”
“Cái này thật đúng là không dễ xử lí… Cho nên ngọc điệp Chưởng môn có ích tác dụng gì chứ? Người trong tộc chúng ta căn bản không cần tông môn gì, có thể mặc sức tranh quyền đoạt lợi, không có một chút chỗ tốt nào khi ra tiền tuyến cả, khắp nơi sau lưng đều có dao găm lấp ló, ngay cả đệ tử của mình cũng không bảo vệ được.”
Cố Thanh Sơn nói xong, quăng ngọc điệp Chưởng môn lên cao.
Hắn vung kiếm chém tới.
Mọi người đều đổi sắc mặt.
Các đại tu sĩ, chưởng môn các phái, thần linh khắp bầu trời nghe tin mà đến, cùng với Mệnh thần trên bầu trời, thậm chí Phong chủ các phong đều ngây dại.
Một kiếm này hạ xuống, nếu như ngọc điệp vỡ nát, vậy thì sẽ thành việc hệ trọng chấn động cả thế giới.
Điều này đại biểu cho việc thần linh nhúng tay vào sự tình của tông môn ở nhân gian, cho nên tông môn đại loạn, hoạ từ trong nhà.
Từ bây giờ, bất cứ chuyện nội bộ gì của Nhân tộc cũng sẽ bị thần linh tuỳ ý quyết định tất cả.
Môn phái đã mất đi ý nghĩa.
Tiền tuyến sẽ chia bè kết đảng.
Ngoài ra, quan trọng nhất là Tạ Cô Hồng có cảm ứng bằng thần hồn với ngọc điệp Chưởng môn, nếu như ông ta còn sống thì nhất định có thể cảm ứng được ngọc điệp tan biến.
Bất kể ông ta đang làm gì, chỉ cần còn sống thì nhất định sẽ chạy về.
Giờ khắc này, vô số người muốn ngăn cản Cố Thanh Sơn, vô số người lại không muốn ngăn cản Cố Thanh Sơn.
Ai cũng muốn biết Tạ Cô Hồng rốt cuộc đã chết chưa.
Nếu như Tạ Cô Hồng chết rồi, đệ tử này của ông ta đang có hànhd động bất kính với ngọc điệp Chưởng môn, có thể lợi dụng tội danh này.
Nếu như Tạ Cô Hồng không chết…
Thì thú vị rồi…
Thân là cung chủ Hoang Vân, Kiếm tu tuyệt thế nổi tiếng thiên hạ, Tạ Cô Hồng tất phải không chết không thôi cùng đám Phong chủ bắt nạt đệ tử của hắn này.
Đại phái đệ nhất thiên hạ, Hoang Vân Thiên Cung rơi vào nội đấu.
Tông môn này sẽ sụp đổ và tan vỡ rất nhanh.
Tan vỡ dưới bàn tay của thần linh.
Thời gian dường như ngưng trệ vào giờ khắc này, để mặc cho người ta nảy sinh vô số ý niệm trong đầu.
Rốt cục, kiếm của Cố Thanh Sơn khó khăn lắm mới chạm vào ngọc điệp.
Không ai ngăn cản!
Ở bước ngoặt này, kiếm của Cố Thanh Sơn đột ngột dừng lại.
Hắn nhìn chăm chú lên ngọc điệp.
Bởi vì trên ngọc điệp bỗng nhiên truyền đến một luồng thần niệm.
Là chủ nhân của ngọc điệp, Tạ Cô Hồng.
Thần niệm này đương nhiên cũng là của Tạ Cô Hồng.
Tiếng nói của ông vang lên từ ngọc điệp: “Thanh Sơn, ta đã hoàn thành chuyện mình cần làm, sắp trở về tông môn, gần đây các con tu hành như thế nào, con có cố gắng chỉ bảo hai sư đệ không?”
Nét mặt Cố Thanh Sơn không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng đã nở hoa.
Sư tôn quả thực là khéo quá, không ngờ lại phối hợp với hắn tuyệt diệu như thế vào ngay lúc này.
Cục diện bây giờ còn tốt hơn so với việc mình đánh nát ngọc điệp.
Cố Thanh Sơn ôm quyền về phía ngọc điệp, nói: “Bẩm báo sư tôn, chúng con hết thảy đều tốt, hai sư đệ tu hành rất khắc khổ, chỉ có điều rất nhiều chuyện trong tông môn phải đợi người trở về xử lý.”
“Tốt, ta đã giết được ma đầu, sắp trở về tông môn rồi!” Tạ Cô Hồng nói.
Giọng nói trong ngọc điệp biến mất.
Ngọc điệp trở về trong tay Cố Thanh Sơn.
Mọi người xì xào bàn tán.
Tạ Cô Hồng nói chém chết ma đầu rồi sao?
Rốt cuộc ông ta đã làm gì?
“Không thể!” Cổ Hà phong chủ thất thần lẩm bẩm: “Rõ ràng ông ta đã thất bại ở thế giới Hoang Cổ… Làm sao có thể…”