Cổ tay khẽ rung lên, thanh mang chợt lóe rồi đâm thẳng về phía ngân thạch trong hộp.
Kết quả thanh mang vừa tiếp xúc với vật trong hộp, một tiếng sét đánh chợt vang lên, lập tức mấy đạo ngân quang hình vòng cung tinh tế từ trong đá tuôn ra, đem thanh mang chặn lại một chút.
“Ân, quả nhiên là lôi linh thạch. Chỉ là linh thạch này phẩm chất tựa hồ khá bình thường, có điểm đáng tiếc. Nhưng dù sao tại hạ cũng có thể tạm dùng được.” Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi, ngẩng đầu nhìn lão mặt đỏ giả trịnh trọng nói ra.
“Cực phẩm lôi linh thạch không phải dễ tới tay như vậy đâu. Khối linh thạch này lão phu phải thiên tân vạn khổ mới từ trong bụng một đầu yêu thú lôi thuộc tính hiếm thấy may mắn phát hiện ra.” Lão già họ Phú cũng đồng thời nhận biết xong xích tinh chi trong hộp gỗ của Hàn Lập, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, tựa hồ đối xích tinh chi của hắn cực kì hài lòng.
“Nhưng cây xích tinh này của tại hạ, một tia hỗn độn linh khí cũng không có, tuyệt đối là cực phẩm linh dược.” Hàn Lập bất động thanh sắc nói ra.
Hắn mặc dù sẽ không bỏ qua viên lôi linh thạch này, nhưng tự nhiên sẽ không chịu tổn hại như vậy mà trực tiếp đồng ý giao dịch ngay.
“Điều này cũng đúng. Nếu chỉ tính về giá trị mà nói, viên lôi linh thạch này của lão phu giá trị đích xác so với cực phẩm xích tinh chi kia của Hàn huynh kém hơn một chút. Như vậy đi, lão phu lại xuất ra ba vạn linh thạch, coi như là đền bù,thế nào.” Lão giả mặt đỏ cũng là sảng khoái, cũng không cố ý che dấu độ chênh lệch của hai vật, lập tức nói ra điều kiện của chính mình.
“Đạo hữu không cần nóng vội. Trước hết hãy nhìn một chút phần danh sách này của tại hạ, có thể hay không cung cấp tài liệu trong đó hoặc là biết một ít tin tức về tài liệu cũng được.”
Nếu từ đó có chút thu hoạch, linh thạch này Hàn mỗ không cầm cũng được.” Hàn Lập cười, thong dong đem hộp ngọc trong tay thả lại trên bàn, nhưng lại giơ tay lấy ra một miếng ngọc giản ghi chép các loại tài liệu cần đến, ném cho lão già.
“Hàn huynh còn cần tài liệu khác?” Lão già họ Phú trên mặt lộ vẻ bất ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều tiếp nhận ngọc giản, nhìn nhanh qua một lần.
Lúc này, một bên Vương trưởng lão nhìn xích tinh chi trong tay lão già họ Phú, ánh mắt chớp động vài cái, lộ vẻ trầm ngâm.
Mà một lát sau, lão già họ Phú xem xong ngọc giản, mặt lộ vẻ cổ quái liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái, mắt lộ ra một tia chần chừ.
“Phú mỗ chỉ sợ làm đạo hữu thất vọng rồi. Các tài liệu này quá mức hiếm có, lão phu trong tay cũng không có thứ nào. Bất quá lão phu có lẽ cũng chỉ điểm được cho đạo hữu một nơi có các loại tài liệu này.” Lão già do dự trong chốc lát, rốt cuộc hạ quyết tâm nói ra.
“Chỉ điểm, chẳng lẽ đạo hữu định nói chính là đấu giá đại hội mấy ngày sau sao?” Hàn Lập con ngươi đảo một vòng, liền cười nhẹ.
“Ha ha, đấu giá đại hội nơi đó đích xác có thể mua được vài tài liệu bình thường. Nhưng là vật loại cấp bậc này mà đạo hữu cần, khả năng xuất hiện tỉ lệ đã ít lại càng ít. Dù sao đồng đạo có được loại tài liệu quý hiếm này, cũng đều như ta và ngươi giống nhau, phần lớn đều muốn lấy vật đổi vật.” Lão giả mặt đỏ ha ha cười, khinh thường nói.
“Nga, nghe khẩu khí của đạo hữu, chẳng lẽ là còn có hội giao dịch riêng nào khác sao?” Hàn Lập cả kinh, trong lòng chợt mừng rỡ, không khỏi mạo muội truy vấn tiếp.
Lão già họ Phú trên mặt lộ ra một tia quỷ dị, đột nhiên môi khẽ nhếch nhưng lại không phát ra chút thanh âm nào, mà Hàn Lập trong tai lại đột nhiên vang lên tiếng nói của lão.
“Hàn huynh quả là người thông minh. Bất quá đây cũng không xem như là một hội giao dịch lén lút gì cả. Theo thông lệ từ lâu, cú mười năm một lần, Tấn Kinh đấu giá hội lại được tổ chức, chia làm Nhất Minh – Nhất Ám (một sáng một tối) mà tiến hành riêng rẽ. Minh (sáng) tự nhiên chính là phường thị do chính đạo duy trì cử hành giao dịch hội, tu sĩ bình thường đều sẽ biết đến. Ám (tối) thì là do ma đạo tà tông chủ chủ trì hội giao dịch dưới lòng đất. Ở trong hội giao dịch dưới đất, vật phẩm bình thường tự nhiên vẫn là dùng linh thạch đấu giá, nhưng với cấp bậc tài liệu mà đạo hữu cần, phần lớn đều lấy vật đổi vật. Bất quá bởi vì hội giao dịch dưới lòng đất bán ra rất nhiều vật, đều thuộc tu tiên giới cấm lệnh, căn bản vốn là không thể để lộ ra bên ngoài. Cho nên nếu muốn tham gia giao dịch hội này đều phải là những tu sĩ đã biết từ trước. Đạo hữu lại là hải ngoại tán tu, sợ rằng có chút không tiện. Nhưng nếu đạo hữu đồng ý cuộc giao dịch này, lão phu nguyện ý tiến cử đạo hữu. Nếu vậy đạo hữu nhất định có thể tại hội giao dịch dưới đất có thu hoạch.” Lão già một hơi nói ra, sau đó sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Hàn Lập, yên lặng chờ trả lời..
“Thì ra là thế. Nhưng xin hỏi Phú huynh, hai đợt minh ám giao dịch này hẳn sẽ không đồng thời cử hành chứ. Tại hạ mặc dù muốn tham gia hội giao dịch dưới đất, nhưng là đấu giá đại hội đồng dạng cũng không muốn bỏ qua.” Hàn Lập cau mày suy nghĩ trong chốc lát, mới cẩn thận hỏi.
“Cái này đơn giản. hai cái tuy đồng thời tổ chức, nhưng thực chất việc trao đổi những tài liệu cực trân quý thì lại được cố ý lệch nhau một ngày. Tất nhiên đối với đạo hữu những vật phẩm phổ thông tuyệt đối không để vào mắt, không cần phải lo lắng bỏ qua cái gì cả.” Lão già dường như đã định liệu trước trả lời.
“Nếu đã như vậy, thì cứ lời đạo hữu nói đi. Tại hạ quả thật đối với hội giao dịch dưới đất này cảm thấy rất hứng thú.” Hàn Lập cũng là người quyết đoán, không có cân nhắc thêm nữa, một lời đáp ứng.
“Hảo, ta biết Hàn huynh là người sảng khoái mà. Ngày cuối cùng của đại hội đấu giá, đạo hữu cứ trở lại trước Thiên Cơ các này chờ ta là được.” Lão già họ Phú thấy trong nháy mắt có thể tiết kiệm mấy vạn linh thạch, đồng dạng mừng rỡ nói ra.
Những lời nói này không có truyền âm, khiến cho làm cho ngân bào tu sĩ vốn đang yên lặng nhìn hai người truyền âm giao dịch nghe xong trong lòng chợt động, nhưng trên mặt nhưng lại cười híp mắt không có lộ ra chút nào khác thường.
Cho đến khi Hàn Lập cùng lão già đều phân biệt thu về lôi linh thạch cùng xích tinh chi, hắn mới mỉm cười mở miệng nói:
“Chúc mừng nhị vị đạo hữu đều có thu hoạch. Bây giờ Hàn huynh vẫn sẽ chuẩn bị xem Thiên Cơ phủ của bổn các chứ. Bất quá món bảo vật này nếu muốn đổi bằng vật phẩm, một gốc cây xích tinh chi ngàn năm thật còn xa mới đủ”. Hắn mặc dù khách khí dị thường, nhưng trong mấy câu liền mơ hồ chỉ ra đại khái giá trị của Thiên cơ phủ.
“Không sao cả, chỉ cần vật này thật có thể làm cho Hàn mỗ hài lòng, tại hạ tất sẽ không keo kiệt.” Hàn Lập hời hợt cười, không quan tâm nói ra.
“Nếu Hàn huynh đã nói như thế, tại hạ cũng tin tưởng, với xuất thân hải ngoại (hohoho, Vịt kiều – Dê vịt) của Hàn huynh, mua chiếc Thiên Cơ Phủ này hẳn là không thành vấn đề. Đạo hữu hãy theo ta đến giới tử không gian do bổn các đặc chế, kiến thức một chút rồi trở lại Thiên Cơ các đi.” Vương trưởng lão nghe được khẩu khí không nhỏ của Hàn Lập, nét mặt tươi cười ngày càng đậm.
“Giới tử không gian?” Hàn Lập trong lòng chấn động, vẻ kinh nghi trên mặt không khỏi lộ ra vài phần.
“Sao vậy, đạo hữu chưa từng nghe nói qua giới tử không gian? Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, cái này chính là bí thuật đem vết nứt không gian luyện chế thành tư nhân không gian, nhưng là gần ngàn năm trước tại Đại Tấn mới nghiên cứu ra. Đạo hữu xuất thân hải ngoại, không biết cũng không có gì ngạc nhiên.” Vương trưởng lão vỗ gáy mình, có chút hiểu ra.