Là dấu giày của Phiến Khinh La và Bích Lạc?
Dương Khai không thể hiểu hết được, nhưng lại có thể cảm nhận được một khí tức hư không từ trong đàn tế, cho dù rất nhạt, nhưng vẫn không qua nổi cảm giác của hắn.
Đàn tế đã bị hỏng, bên trên chằng chịt là những vết nứt, Dương Khai đưa tay lên sờ, nhưng không ngờ đến chút sức nhỏ này nó cũng không chịu nổi, trực tiếp đổ nát.
Ngơ ngác nhìn cảnh này, tâm trạng Dương Khai cứ chập chùng.
Trên đàn tế có một trận đồ kỳ lạ, lại lưu lại khí tức của lực hư không, không khó để đoán ra, nơi này từng xuất hiện thông đạo hư không.
Nếu hai dấu giày dính máu đó đúng là của Phiến Khinh La và Bích Lạc, vậy thì chắc chắn họ đã đi qua thông đạo hư không, rời khỏi thế giới này.
Họ đã đi đâu?
Năm đó khi hắn rời khỏi yêu nữ này, nàng chỉ mới có tu vi Siêu Phàm nhất tầng cảnh! Công lực như vậy chẳng là gì nếu ở Thông Huyền đại lục.
Dò xét thêm một hồi, vẫn không tìm ra được đầu mối nào hữu dụng, hắn buộc phải rời khỏi pho tượng nhện khổng lồ, giơ tay lên trời.
Già Thiên Thủ!
Một chưởng ấn cực lớn từ trên trời giáng xuống, đập vào pho tượng nhện đó, đất đá rơi ầm ầm, pho tượng vỡ vụn, nó đã vĩnh viễn bị chôn vùi giữa bụi đất bay tứ tung.
Dương Khai mang một tâm trạng khá là phức tạp.
Lần này trời khỏi Trung Đô, tổng cộng đã đi đến hai nơi, muốn đưa hai nhóm người đến Thông Huyền đại lục, nhưng ai ngờ Trung phẩm của Dược Vương Cốc đã sớm qua đời, Hương di và Lan di tự nguyện ở lại bầu bạn với ông. Còn Phiến Khinh La ở Phiêu Hương Thành thì bặt vô âm tín.
Dự tính của hắn chẳng có lấy một việc nào thành.
Chán nản quay lại hành cung Phiêu Hương Thành, Vân Lệ và mấy thị nữ đã chuẩn bị xong, ngoài Nhược Vũ, Nhược Tình, quả thực vẫn còn hai thị nữ khác trong hành cung, Dương Khai đưa tất cả bọn họ bay về Trung Đô.
Nửa ngày sau, về đến Dương gia.
Thấy Dương Khai mang theo năm mỹ nhân trở vè, vẻ mặt Vân Lệ và Hàn Phi trở nên quái quái.
Dương Khai cũng chẳng hơi đâu mà giải thích với họ, chỉ nói với Dương tứ gia một tiếng, để ông sắp xếp cho họ, sau này trước khi Phiến Khinh La chưa xuất hiện, năm người này sẽ ở lại Dương gia làm thị nữ.
Dương tứ gia liền đồng ý.
– Dương Khai!
– Biểu ca!
Hai tiếng gọi vọng lại từ một bên, Dương Khai quay lại nhìn, thì thấy hai huynh muội Đổng Khinh Hàn và Đổng Khinh Yên đang chạy ào tới từ cách đó không xa.
Đổng béo nay cũng không còn béo nữa, như đã giảm đi mấy chục cân thịt, trở nên cao lớn uy mãnh, dáng vẻ đường đường.
Biểu muội Đổng Khinh Yên thì xinh ra, chỗ cần lớn thì đã lớn, chỗ cần nhỏ cũng đã nhỏ lại, trông tương đối ưa nhìn.
Dương Khai sáng rực hai mắt, nhoẻn miệng mỉm cười.
Mấy ngày trước khi trở về, hắn đã gặp được rất nhiều bằng hữu cũ, nhưng lại không thấy người của Đổng gia, mãi đến hôm nay hai huynh đệ này mới xuất hiện.
Đổng Khinh Yên lao đến, nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm: – Biểu ca, hơn mười năm không gặp, huynh đẹp trai hơn nhiều rồi đấy.
– Chỉ biết nịnh hót.
Dương Khai hài lòng, ai ngờ Đổng Khinh Yên lại bật cười gian xảo, giơ tay ra trước mặt Dương Khai: – Thế biểu ca có thưởng không?
Dương Khai ngạc nhiên.
Đổng béo đang nhìn Dương Khai, nở nụ cười cợt nhả.
– Cho muội thứ này vậy. Dương Khai tiện tay lấy ra một viên tinh thạch, nhét vào tay Đổng Khinh Yên, nghiêm mặt nói: – Cố gắng giữ gìn thứ này, nó là một bảo bối đấy, bên trong chứa một năng lượng khổng lồ, có thể trực tiếp hấp thụ chuyển hóa thành chân nguyên, bất luận là dùng trong hồi phục hay tu luyện, cũng đều vô cùng có ích.
Đổng Khinh Yên sáng bừng hai mắt, hai tay siết chặt lấy viên tinh thạch, luôn miệng tán dương: – Thứ này trong suốt, đẹp quá, cứ như một viên bảo thạch lớn vậy, cho muội thật à?
– Thứ gì đã cho đi còn có chuyện đòi lại sao?
– Cảm ơn biểu ca! Đổng Khinh Yên vui tột độ, cẩn thận cất tinh thạch vào hầu bao, vẻ mặt mãn nguyện.
Lệ Dung và Hàn Phi đứng một bên, không đành lòng nhìn tiểu cô nương này bị Dương Khai lừa, nhưng lại ngại nói trắng ra là viên tinh thạch đó căn bản chẳng phải thứ gì quý giá, cả hai chậm rãi lắc đầu, không kìm nổi phì cười.
– Tiểu muội, đi chỗ khác chơi đi, để ta với Dương Khai nói chuyện. Đổng Khinh Hàn nháy mắt với Đổng Khinh Yên.
– Cứ thần thần bí bí, chắc cũng chẳng có chuyện gì đâu. Đổng Khinh Yên hừ một tiếng, rồi chạy phắt đi.
Còn lại hai huynh đệ, Đổng Khinh Hàn mới nghiêm mặt lại, khẽ giọng hỏi: – Nghe nói đệ sắp đưa Dương gia đến một nơi gọi là Thông Huyền đại lục?
– Ừ. Đổng gia huynh định thế nào? Cha mẹ đệ chắc cũng đã truyền tin cho nhà huynh rồi chứ?
– Chính vì nhận được tin của cô ma và cô phụ mà ta mới vội vã đến đây. Đổng gia hiện đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi cùng Dương gia rồi.
Đổng Khinh Hàn nghiêm túc, trầm giọng hỏi: – Có điều việc này đáng tin không?
– Không đáng tin thì đệ bảo cả gia tộc đi theo làm gì? Đệ cũng đâu phải kiểu người không biết tính toán. Dương Khai nhướng mày nói.
– Điểm này thì tất nhiên là ta biết, chỉ là… Đột nhiên phải tha hương, đi đến một nơi không biết tên, không khỏi sinh hoang mang mà…
– Dần dần sẽ quen thôi. Dương Khai trấn an. – Năm đó khi đệ đến nơi, cũng chẳng biết gì, có điều ở đó thú vị hơn, cơ hội và kỳ ngộ nhiều hơn, thích hợp với những người trẻ tuổi.
– Ha ha! Đổng Khinh Hàn cười lớn. – Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, có điều Thu Ức Mộng mà cũng đã chọn theo đệ, vậy thì việc sẽ nhất định sẽ không vấn đề gì. Nói một câu không dễ nghe cho lắm, ta tin tưởng mắt nhìn Thu đại tiểu thư đó hơn.
Dương Khai á khẩu.
– Dương gia định khi nào xuất phát?
– Càng nhanh càng tốt, đường đi xa lắm, xuất phát từ đây cho đến điểm cuối, ít nhất cũng phải ba đến bốn tháng. Trên đường đi nếu có chướng ngại, thời gian sẽ càng dài hơn.
– Lâu vậy ư? Đổng Khinh Hàn biến sắc.
– Thông Huyền đại lục rộng lớn, vượt xa sự tưởng tượng của các huynh. Thế này, Đổng gia các huynh cũng không cần phải đến Trung Đô đi cùng Dương gia, huynh truyền tin về, bảo họ chuẩn bị xong thì đến Lăng Tiêu Các, ta sẽ đưa Dương gia đi ngang qua đó.
– Được. Đổng Khinh Hàn gật đầu. – Ta đi lo liệu ngay.