Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Thế cục hiện nay càng ngày càng nghiêm trọng, Nhân tộc liên tục bại lui, căn bản không đánh lại quái vật hoang cổ, ngay cả thần linh cũng bị thiệt thòi không ít.
Xem ra thần linh muốn đề thăng thực lực của Nhân tộc lại một lần nữa, cố gắng bồi dưỡng ra một đám chiến sĩ mạnh mẽ, tính toán lâu dài cho cuộc chiến sau này.
“Các thần linh đang cuống rồi sao?” Cố Thanh Sơn thốt ra.
Lạc Băng Ly giật nảy mình, trách cứ không ngớt lời: “Gan ngươi to bằng trời rồi, lời này mà có thể nói sao?”
Bất kỳ lời bàn bạc gì về thần linh đều mở đầu cho một tràng tai họa.
Cố Thanh Sơn bèn cười nói: “Thật không tiện, xin Lạc phong chủ hãy nói tiếp!”
Lạc Băng Ly cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới nói: “Tông môn quyết định tiến hành một cuộc thi đấu, chọn từ trong các đời đệ tử những người có tư chất xuất chúng, đi tu hành ở các Thần cung.”
“Có thể được thần linh chỉ bảo, sợ rằng các đời đệ tử tranh giành cơ hội này đến mức vỡ đầu.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lại cười nói: “Nhưng không phải chúng ta đã tiến hành thi đấu tông môn trước đó vài ngày rồi sao? Bây giờ lại làm lại, các người không sợ phiền à?”
Lạc Băng Ly nói: “Lần này không giống, là các phong tự đóng cửa tranh tài, thông qua các cuộc thi của đệ tử trong phong mình để bố trí danh ngạch.”
Cố Thanh Sơn bất ngờ nói: “Còn cần chọn à? Những đại tu sĩ các người dạy đồ đệ mỗi ngày, chẳng lẽ trong lòng lại không rõ ai tốt ai không?”
Lạc Băng Ly nói: “Cái này ngươi không cần quan tâm, ta tới là muốn nói với ngươi, gần đây Cung chủ vắng mặt, nhưng đệ tử chủ phong các ngươi vẫn là đại biểu của đệ tử các phong. Vì lẽ đó, trải qua thảo luận, các phong quyết định cho phong của các ngươi hai suất.”
Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu danh ngạch?”
Lạc Băng Ly nói: “Ba mươi danh ngạch.”
“Ba mươi danh ngạch? Chỉ cho chủ phong hai suất?” Hắn cười rộ lên.
Lạc Băng Ly liếc hắn một cái: “Đúng, đây là kết quả thảo luận của các phong. Bởi vì Cung chủ thất thủ ở tiền tuyến, không liên lạc được, cho nên mọi người đưa ra quyết định này, hi vọng các ngươi nhanh chóng chọn ra hai người.”
Nàng lại bổ sung: “Tất cả công việc liên quan, Cổ Hà phong chủ đã đi báo cho Hoàng Chiến và Thẩm Ương, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu cho suất của chủ phong.”
Cố Thanh Sơn lâm vào trầm tư.
Đối phương bỏ qua mình, trực tiếp thông báo cho Hoàng Chiến và Thẩm Ương.
Mặc dù tâm tính của hai tên tiểu tử kia không tệ, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, làm sao chống lại cám dỗ như vậy được?
Thần linh tự mình chỉ bảo tu hành, đối với một tu sĩ mà nói, đây là kỳ ngộ lớn đến mức nào chứ!
Cố Thanh Sơn dần dần tỉnh táo lại.
Các phong tự tổ chức một tràng thi đấu.
Nói cách khác, mình sẽ phải tranh cướp tư cách đi Thần cung cùng Hoàng Chiến và Thẩm Ương.
Cố Thanh Sơn cảm nhận được ác ý và sự thâm độc.
Thừa dịp sư tôn vắng mặt, thông qua việc chỉ có hai suất, dùng kế “nhị đào sát tam sĩ” để châm ngòi mâu thuẫn giữa đệ tử chủ phong.
Sao bọn họ dám?
Lẽ nào sư tôn đã mất liên lạc, vì lẽ đó, bọn họ nghĩ sư tôn không về được?
Có điều xem xét từ lịch sử không hoàn chỉnh, Cố Thanh Sơn biết rõ, mãi cho đến thời khắc Thiên Cung bị diệt, Tạ Cô Hồng vẫn bình yên vô sự.
Hắn nhìn về phía vân vụ bên ngoài phong.
Vân vụ cuồn cuộn không ngừng, lúc thì bay, lúc thì tụ lại.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Chỉ cho chủ phong hai suất, đây rốt cuộc là vị Phong chủ nào nghĩ ra vậy?”
Lạc Băng Ly thấy hắn đã hỏi tới điều quan trọng, vẻ mặt liền hơi thả lỏng.
Nàng nói: “Cổ Hà phong và Linh Ứng phong đề xuất, Thương Hạc phong, Tê Vân phong đã ở bên phụ họa.”
Cố Thanh Sơn lại hỏi: “Bích Thủy phong và Diệu Âm phong thì sao?”
Lạc Băng Ly nói: “Hai phong chúng ta phản đối, nhưng thế đơn lực bạc, bị bọn họ ép phải thông qua nghị quyết.”
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt ôm quyền nói: “Đa tạ Lạc phong chủ, bây giờ sư tôn ta vắng mặt, còn xin nàng nói cho ta một chút tình huống của tông môn.”
Lạc Băng Ly thấy hắn phản ứng như thế, trong lòng càng hài lòng hơn, liền nói.” Cổ Hà phong và Linh Ứng phong chính là truyền thừa của Mệnh thần (thần Sinh Mệnh), vẫn tuân theo giáo huấn của Mệnh thần.”
“Thương Hạc phong và Tê Vân phong thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Hai phong này hiệu trung với Tinh thần (thần Tinh Tú), ngươi cũng biết, xưa nay Tinh thần không hòa thuận với Thủy thần (thần Nước).”
Cố Thanh Sơn nói: “Diệu Âm các ngài và Bích Thủy phong theo Thủy thần sao?”
“Đúng, sư tôn ngươi cũng nhiều lần nghe theo lời khuyên và dạy bảo của Thủy thần. Thủy thần là một vị thần khá đặc biệt, thái độ đối đãi với Nhân tộc rất hiền hòa.”
“Vì lẽ đó, lần này sư tôn tôi không rõ tung tích, bọn họ liền muốn ra tay với chủ phong một chút sao?”
“Chính xác, trên chiến trường, sư tôn ngươi có lúc suy nghĩ quá nhiều tới thương vong của nhân tộc, mà Hoang Vân Thiên Cung là một trong những môn phái lớn nhất Nhân tộc, cách làm của sư phụ ngươi sẽ khiến vô số môn phái noi theo.”