“A, tốt.” Đường Vũ Đồng hướng bọn hắn gật đầu, vội vàng đi ra ngoài. Ra khỏi trướng bồng về sau, lập tức chạy vội vào trong lều vải của bản thân.
Giang Nam Nam nhìn lấy màn cửa trướng bồng vẫn như cũ có chút lắc lư, không khỏi nghi ngờ nói: “A, Vũ Đồng thế nào giống như chạy trối chết.”
Từ Tam Thạch cười hắc hắc, nói: “Ai mà biết? Vũ Hạo cũng đã như vậy, cho dù muốn làm chuyện xấu cũng làm không được, tổng không có sự tình gì.”
Khuôn mặt Giang Nam Nam đỏ lên, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Huynh còn như vậy, ngày ngày nghĩ đến làm chuyện xấu đi.”
Từ Tam Thạch ôm vòng eo thon của nàng, nói: “Muộn tối hôm qua lại còn không phải đã nói chuyện xấu cũng thật thoải mái?”
“Phi! Huynh bại hoại, loại chuyện đó cũng nói ra miệng. Huynh còn nói, về sau liền cách ta xa một chút.” Giang Nam Nam tức giận nói. Khuôn mặt đã là một mảnh đỏ bừng.
“Tốt, tốt, ta không nói, không nói là được.” Từ Tam Thạch liên tục xin tha.
Vừa nói, ánh mắt của hắn đột nhiên trừng lớn, bởi vì hắn thình lình nhìn thấy, Hoắc Vũ Hạo nằm ở trên giường, hai bên khóe miệng vậy mà cong lên một chút, dường như là… cười?
Tốc độ khôi phục của Hoắc Vũ Hạo xác thực rất nhanh, xế chiều hôm đó, hắn cuối cùng từ trong ngủ mê thanh tỉnh lại, mặc dù thân thể vẫn như cũ mười phần hư nhược, nhưng thần trí thanh tỉnh không thể nghi ngờ mang ý nghĩa hắn bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
“Tiểu tử thúi, buổi sáng đệ có nghe tới chuyện không nên nghe phải không?” Buổi chiều là Từ Tam Thạch chiếu cố Hoắc Vũ Hạo, vừa đút Hoắc Vũ Hạo uống chút nước, Từ Tam Thạch liền hạ giọng hung dữ hỏi.
Hoắc Vũ Hạo không khỏi bật cười, nói: “Không a! Đệ cũng gì không nghe thấy.”
“Thật?” Từ Tam Thạch vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn lấy hắn, “Nhưng ta thế nào cảm thấy, lúc đó đệ đang cười?”
Hoắc Vũ Hạo trợn mắt, nói: “Tam sư huynh, huynh là có tật giật mình đi. Làm chuyện xấu gì?”
“Phi, phi, ca quang minh chính đại, như thế nào có tật giật mình? Đúng, Vũ Hạo, không nói cái. Lần này nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như là viên mãn hoàn thành, trợ giúp đế quốc Tinh La một lần nữa đoạt lại Minh Đấu sơn mạch, tiến tới uy hiếp bản thổ của đế quốc Nhật Nguyệt. Mục đích chiến lược cũng đã đạt tới. Chờ đệ khỏe lại, chúng ta liền nên trở về rồi?”
Hoắc Vũ Hạo nói: “Ừm, không sai biệt lắm hẳn là trở về. Không biết đế quốc Thiên Hồn bên kia tình huống như thế nào. Nếu như toàn cảnh đế quốc Thiên Hồn bị công hãm, đế quốc Nhật Nguyệt liền trực tiếp uy hiếp được học viện, chờ đệ khỏe hơn một chút, chúng ta liền mau chóng trở về học viện đi thôi.”
Từ Tam Thạch nói: “Chỉ có thể như thế. Đúng rồi, lệnh khen ngợi bên phía đế quốc Tinh La đã tới, cho chúng ta rất nhiều khen thưởng. Bên phía chúng ta liền nhận lấy tiền tài, nhưng tước vị đều không muốn. Đưa cho đệ là tước vị Hầu tước thừa kế, đệ có dự định gì?”
Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng, nói: “Cái khác thì thôi, nhưng địa vị Hầu tước thừa kế đối với đệ hữu dụng. Tiền phương chiến sự như thế nào rồi?”
Từ Tam Thạch nói: “Đế quốc Tinh La một lần nữa đoạt lại Minh Đấu sơn mạch về sau, đại quân đã tiến vào chiếm giữ, sau đó phái ra mấy chục chi tiểu đội do hồn sư tạo thành, lẻn vào đế quốc Nhật Nguyệt phá hoại. Chính là vì hấp dẫn đế quốc Nhật Nguyệt chú ý. Về phần có thể đưa đến hiệu quả như thế nào, chúng ta cũng không biết. Ngày đó về sau, chúng ta không tiếp tục tham dự vào hành động quân sự của bọn hắn.”
Hoắc Vũ Hạo nói: “Như vậy cũng tốt. Tin tưởng lấy ánh mắt chiến lược của Bạch Hổ Công Tước, sẽ không lại phạm sai lầm đồng dạng. Đế quốc Tinh La tinh nhuệ đều ở đây. Cho dù đế quốc Nhật Nguyệt điều khiển đại quân đến công, muốn một lần nữa đoạt lại Minh Đấu sơn mạch cũng phải phí chút sức lực, huống chi chủ lực của bọn họ đều ở đế quốc Thiên Hồn bên kia.”
Từ Tam Thạch cười khổ nói: “Ta thấy đế quốc Tinh La cũng sẽ không mang đến quá lớn uy hiếp cho đế quốc Nhật Nguyệt. Ngày đó Tử Thần Đấu La thật đáng sợ, có nàng, đế quốc Nhật Nguyệt sẽ rất khó bị thương tổn thật sự.”
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo toát ra một chút buồn bã, tình huống Từ Tam Thạch nói tới hắn lại như thế nào không rõ ràng chứ? Cực Hạn Đấu La, Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy, có được vũ hồn cường đại Huyết Hồn Ma Khôi, người lão sư đã từng yêu. Thực lực của của vị tiền bối này thật quá cường đại.
Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn hiểu rõ, lão sư đã từng nói, tà hồn sư rất khó tu luyện tới cảnh giới Phong Hào Đấu La, nhưng một khi tà hồn sư trở thành Phong Hào Đấu La, liền là một trận hạo kiếp.
Mà hiện ở Thánh Linh Giáo, trải qua nhiều năm ẩn nhẫn, ẩn nhiên đã có thành tựu. Chẳng những có được tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La, thậm chí còn có Cực Hạn Đấu La tà hồn sư tồn tại, càng nắm trong tay Tử Thần Tháp chỉ sợ đã đạt tới cấp mười. Trong thế giới loài người, Diệp Tịch Thủy đã là tồn tại gần như vô địch. Nàng hiện càng đã trực tiếp tham dự vào trong chiến tranh. Lần này nàng bị Thú Thần Đế Thiên dọa đi, nhưng lần sau thì sao?
Sức mạnh của một người có thể không cải biến được một trận chiến tranh, nhưng lực uy hiếp của dạng người này lại đủ để xoay chuyển chiến cuộc a!
Huống chi, bên phía Thánh Linh Giáo còn có Hắc Ám Thánh Long Long Tiêu Dao, một vị Cực Hạn Đấu La khác. Khi đương thời hai đại Cực Hạn Đấu La đều ở đế quốc Nhật Nguyệt. Đối với tam quốc Đấu La Đại Lục mà nói, thực là quá bất lợi.
Cán cân chiến tranh đã hoàn toàn nghiêng hướng đế quốc Nhật Nguyệt. Đế quốc Tinh La trước mắt mặc dù đoạt lại Minh Đấu sơn mạch, nhưng tương lai thì sao? Tương lai lại sẽ như thế nào? Đại quân của đế quốc Nhật Nguyệt mặc dù ở đế quốc Thiên Hồn bên kia, nhưng mà, có Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy tọa trấn, không biết có bao nhiêu binh sĩ cùng hồn sư của đế quốc Tinh La phải bị tai hoạ ngập đầu.
Càng đáng sợ là, Diệp Tịch Thủy là tà hồn sư, từ ngày đó nàng thể hiện ra trạng thái tinh thần liền có thể nhìn ra, tinh thần của nàng rất không bình thường, một người căn bản không quan tâm bình dân phổ thông chết đi, căn bản cũng không có cái gì có thể uy hiếp được nàng.
Thực lực của mình còn xa xa không đủ a! Bản thân nếu như cũng có thể trở thành Phong Hào Đấu La, thậm chí là Siêu Cấp Đấu La, có lẽ còn có cơ hội ngăn cản nàng. Nhưng, muốn trở thành Phong Hào Đấu La nói nghe thì dễ.
Từ Tam Thạch thấy Hoắc Vũ Hạo trầm mặc không nói: “Ta đã truyền tin tức trở về, đem Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy hướng chư vị trưởng lão Hải Thần Các báo cáo. Ta xem, sau đó không lâu chỉ sợ bên phía học viện cũng phải vùi đầu vào chiến tranh. Bằng không, đế quốc Nhật Nguyệt không ai cản nổi.”