Dĩ nhiên còn có Sơn Hà Cảnh, không biết có phải đi cùng lúc với Phá Hư cảnh hay không, cái này Lăng Hàn không hỏi.
Lăng Hàn tới rất sớm, ngược lại hắn không thấy một người, hoặc là người khác còn chưa tới, hoặc là đã tiến trong ao.
Giữa sườn núi, có khí vụ rất dày, đan thành một đám mây màu đen, tựa vụ nhưng không phải vụ, ngay cả thần thức cũng bị ngăn cản.
Lăng Hàn đi tới, tiếng bước chân rất nhỏ, đạt đến độ cao như hắn, không cần tận lực, nhất cử nhất động trong lúc đó tự nhiên sẽ không giống thường nhân.
Tiền phương, xuất hiện một cái ao.
Thật đúng là không phụ cái tên Hắc Ngọc, chỉ thấy nước ao đen như mực, bởi vì bình tĩnh không sóng, giống như một khối Mặc Ngọc, nhìn qua thoải mái không nói ra được, khiến người ta có loại mỹ cảm không muốn phá hư.
Tuy chỉ nhìn, nhưng thần hồn của Lăng Hàn thì có loại cảm giác bốc lên, lâng lâng thoải mái không nói ra được. Mà lỗ chân lông cả người cũng mở ra, hấp thu năng lượng phiêu tán tự do, tu vi cũng tăng lên theo.
Thứ tốt, thật là đồ tốt.
Lăng Hàn cởi áo khoác, chỉ còn lại có một quần cộc, một cước đạp đi vào, ông, nước ao nhất thời sinh ba, tạo nên tầng tầng rung động, phảng phất như phiên phiên khởi vũ, đẹp không sao tả xiết.
Nước ao không băng lãnh, mà ôn nhuận không gì sánh được, một bước chạm tới để Lăng Hàn muốn vùi cả người vào, để toàn thân đắm chìm trong ao nước.
Này không chỉ càng thêm thoải mái, còn có thể đề thăng hiệu quả hấp thu.
Rầm!
Đúng lúc này, cách đó không xa, nước ao phá vỡ, đứng lên một người.
Nguyên lai có người ở đây, nhưng lại trầm mình vào trong nước, ở đây cắt đứt thần thức, nước ao lại đen giống như mực, căn bản không thể xuyên thấu, vậy dĩ nhiên là không có khả năng phát hiện.
Hiển nhiên đối phương cũng cảm giác được ao nước ba động, ý thức được có người đến, lúc này mới hiện thân?
Chờ một chút!
Lăng Hàn nhìn đối phương, đối phương cũng nhìn hắn, hai người lâm vào trong trầm mặc ngắn ngủi.
Dựa vào!
Lăng Hàn ở trong lòng chửi một câu thô tục, trong nháy mắt biết mình bị Lệ Vi Vi lừa.
Đứng trước mặt… là nữ nhân!
Mặc dù không có cởi sạch, nhưng chỉ một sam y mỏng, hoàn toàn dán chặc ở trên thân thể hoàn mỹ của nàng, phác hoạ ra mỗi một chi tiết, mảy may có thể thấy được.
Trên thực tế sam y này cũng là vật phi phàm, dù cho ướt đẫm cũng không thấu quang, có thể nói, nàng cũng không có bộc lộ ra bộ vị trọng yếu. Thế nhưng, loại muốn lộ còn che này, lại hơn thấy sạch gấp trăm lần.
Có chi tiết nào không nhìn ra?
Ngực cao kinh người? Không chỉ lớn nhỏ không hề che lấp, ngay cả hình dạng cũng thanh thanh sở sở, thậm chí còn có thể thấy hai viên nhỏ nổi lên.
Cái mông rất tròn vung cao, vòng eo tinh tế, bắp đùi thon dài, cái nào cũng là thiên địa kiệt tác, khiến người ta thấy đã muốn nuốt nước miếng, có mê hoặc để quân tử muốn hóa thân thành lang.
Không cần nhìn mặt, chỉ vóc người này cũng đủ để cho nam nhân điên cuồng.
Mà tướng mạo của nàng cũng không phụ vóc người hoàn mỹ, da trắng như tuyết, mũi ngọc, nhất là mái tóc dính nước, lấm tấm, như tiên lộ minh châu.
Quả thực, quá dụ dỗ, muốn người biến thành cầm thú!
Lăng Hàn hít một hơi thật sâu, quyết định chủ động đánh vỡ trầm mặc nói:
– Thủy sư tỷ, nếu như ta nói đây là một cái hiểu lầm, không biết ngươi có tin hay không?
Vưu vật tuyệt sắc này, chính là Thủy Nhạn Ngọc.
Thủy Nhạn Ngọc không có lên tiếng, nàng hơi cắn môi, tay phải giơ lên, lực lượng đáng sợ ngưng tụ, oanh, đánh về phía Lăng Hàn.
Dựa vào, thực sự ra tay sao!
Đây là một kích của Sơn Hà Cảnh, Lăng Hàn làm sao ngăn cản?
Không chỉ nói ngăn cản, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, thình thịch, ót của hắn đã trúng một chưởng, lực lượng đáng sợ trào lên, hắn bị phách bay ra ngoài.
Sơn Hà Cảnh và Phá Hư Cảnh, cách cự ly vô cùng vô tận, dù Lăng Hàn tu lực lượng đến hai mươi tinh cũng vô dụng, đây là chênh lệch giữa người phàm và Thần Linh, tuyệt không có bất kỳ biện pháp nào có thể bù đắp.
—————