Lãnh San, Thẩm Dịch, Trần Anh từ Quỷ Vương Cốc…
Những người này từ sau khi Dương Khai rời đi, vẫn luôn giúp đỡ xây dựng lại Trung Đô. Dương gia cũng biết ơn họ trước đây trợ giúp cho Dương Khai, đã cùng với tông môn của những người có mặt tại đây ký một bản giao kèo có phúc cùng hưởng, giao cho bọn họ xử lí. Cho nên, những người này vẫn sống tại Trung Đô, trở thành người liên lạc giữa Dương gia và các tông môn của họ.
Kiếp nạn lần này, bọn họ không hề bị liên lụy, người nào cũng đều nguyên vẹn không hao tổn.
Người quen gặp lại, mừng vui tíu tít, bốn thiếu nữ Vạn Hoa Cung đều đã trưởng thành, trở nên chín chắn long lanh như nước.
Sau một hồi hàn huyên rôm rả, Dương Khai nói lại với họ lần nữa về dự định của lần trở về này. Ai nấy đều tỏ ý phải về xin ý kiến các bậc tông môn trưởng bối, mới có thể đưa ra quyết định.
Đợi bọn họ ra về hết, Dương Khai mới nói: – Nhị ca, huynh cùng các trưởng lão trong điện bàn bạc thử xem, rốt cuộc có muốn theo đệ hay không. Mau chóng trả lời đệ. Đệ sẽ ở lại đây một thời gian ngắn nữa.
– Không cần bàn bạc nữa, Lão Cửu đệ nếu đã an bài xong xuôi hết cả, Dương gia ta đương nhiên sẽ đi theo đệ. Dương Chiếu vô cùng thẳng thắn, đáp liền một câu.
Những người khác cũng gật đầu lia lịa, không ai có ý dị nghị, người của Huyết Thị Đường lại càng phấn chấn hơn cả, mừng thầm rằng lại có thể đi theo tiểu công tử, dốc lòng phụng sự.
– Được, vậy mọi người hãy tranh thủ thời gian này thu dọn đồ đạc, đem theo những thứ quan trọng nhất của mình là được, còn về vật tư gì gì đó, có thể bỏ lại không cần mang đi, những thứ đó mang đến Thông Huyền đại lục cũng không đáng giá đâu. Dương Khai dặn dò một câu, rồi hướng mắt về phía Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần.
Hoắc đại công tử nói: – Thu Ức Mộng làm thế nào ta sẽ làm thế đó. Muội ấy nhìn xa trông rộng hơn ta.
– Ta muốn đưa Thu gia tới Thông Huyền đại lục. Thu Ức Mộng liếc mắt nhìn y.
Hoắc Tinh Thần nhún vai một cái: – Vậy ta về thông báo với cha, để người trong tộc mau chóng dọn đồ.
Dứt lời, y tức tốc rời đi.
– Vậy chúng ta cũng mau mau thu xếp đi thôi. Dương Chiếu đứng dậy, dặn dò người Dương gia trong Điện. – Cứ theo lời Lão Cửu nói, giản lược mọi thứ, thứ gì không cần thiết mang theo thì đừng mang.
– Vâng! Mọi người nhận lệnh, tản đi tức thì.
Đại điện nhanh chóng chỉ còn lại năm người là Dương Khai, Lệ Dung, Hàn Phi và Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn.
– Chúa thượng, thuộc hạ đợi người ở ngoài điện. Lê Dung hé miệng cười cười, cùng Hàn Phi ra ngoài, dựa vào nhãn lực của bà, dù nhìn thế nào thì cô nương tên Thu Ức Mộng này khi hướng về Chúa thượng, ánh mắt cứ có gì đó không ổn.
Nỗi nhớ nhung và si mê ấy, căn bản là không thể che giấu được.
Nàng cố ý ở lại, rõ ràng là cũng muốn được ở riêng với Dương Khai một lúc.
– Thu tỷ tỷ, muội cũng ra ngoài đây. Lạc Tiểu Mạn nói khẽ một tiếng, rồi bước theo sau Lệ Dung và Hàn Phi.
Trong Đại điện yên ắng tĩnh lặng, bầu không khí có chút kỳ quái, Thu Ức Mộng chỉ nhìn Dương Khai, không nói một lời.
Dương Khai ngượng nghịu lên tiếng: – Sao mà nhìn trang phục và bộ dáng của ngươi hình như là vẫn chưa xuất giá hả? Tuổi cũng có còn nhỏ nữa đâu.
– Đợi huynh đó. Thu Ức Mộng ngẩng cao đầu, để lộ cái cổ thon thon trắng ngần.
– Chớ có đùa nữa. Dương Khai cười khan một tiếng.
– Huynh thấy ta giống như đang đùa lắm hay sao? Thu Ức Mộng hừ lạnh, bỗng nhiên lại cắn răng nói: – Ta biết trong lòng huynh có người con gái khác. Ta cũng không trông chờ huynh sẽ thích ta. Ta và huynh trước kia so với bây giờ chênh lệch đã quá lớn, ta ít nhiều cũng tự biết thân biết phận!
Dương Khai bất lực nhìn nàng.
– Có điều khó khăn lắm huynh mới trở về được, ta sẽ nói cho hết vậy. Trước đây huynh từng nói… không tính chuyện yêu đương gì với ta, đùa vui qua loa thì được!
– Ta lại từng nói lời cầm thú như vậy ư? Dương Khai kinh ngạc.
– Có nói! Thu Ức Liên giọng giận dữ, cắn môi tức tối nhìn hắn: – Huynh cũng biết câu này quá cầm thú à? Ta còn tưởng huynh không biết cơ.
Ấy… lúc đấy còn chưa hiểu biết, tuổi trẻ ngông cuồng…
– Không sao hết, vậy chúng ta đùa vui cũng được, ta không mong mỏi thiên trường địa cửu, như vậy quá thiếu thực tế, ta cũng không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, vò võ đêm ngày, ta chỉ hy vọng có thể từng có nhau là đủ rồi.
– Không phải chứ… Dương Khai ngây ra như phỗng, thầm kinh hãi vì lời nói bạo dạn của Thu Ức Mộng.
– Ta mặc kệ huynh nghĩ ta thế nào, đợi chuyện này xong xuôi, tới được Thông Huyền đại lục bên đó, sau khi tất cả đã yên ổn, ta sẽ cho huynh biết sự lợi hại của ta! Thu Ức Mộng vừa dứt lời, thân hình uyển chuyển thoáng cái đã lao đến, cũng không cần biết Dương Khai có nguyện ý hay không, nàng kiễng hai chân, dán đôi môi đỏ mọng lên miệng hắn.
Dương Khai thảng thốt kêu lên, đưa tay sờ sờ môi mình, đau như bị lửa thiêu.
Thu Ức Mộng tiêu sái quay đi, người đã càng lúc càng xa, tiếng cười vang như chuông bạc còn vọng lại. – Đây mới chỉ là chút lãi nhỏ, đợi qua đến bên kia rồi ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời đấy.
Dương Khai không khỏi lộ ra có chút suy tư.
Một tuần nhang sau, Dương Khai từ trong Đại Điện nghiêm mặt đi ra.
Lệ Dung và Hàn Phi đợi ở bên ngoài liếc nhìn hắn một cái, rồi mau chóng di chuyển ánh mắt, bộ dạng muốn cười mà không dám cười, hai vai run rẩy, nín nhịn vô cùng vất vả.
– Cười đi, chẳng qua là bị nữ nhân cắn cho một miếng thôi chứ gì? Dương Khai vuốt lên môi mình, cảm giác thật là mất mặt.
– Vị cô nương đó thực ra cũng tốt mà. Lệ Dung nói giọng nghiêm túc. – Nếu xuất thân từ Thông Huyền đại lục, thì bây giờ tu vi của nhất định không hề thấp kém.
– Phải đó, vùng thiên địa này gò bó sự phát triển của bọn họ! Hàn Phi cũng tỏ ý tán đồng.
– Cho nên ta muốn đưa họ đi, để trải nghiệm một thế giới rộng lớn hơn. Ánh mắt Dương Khai đầy sâu xa. – Thế giới này quá bé nhỏ, bên đó tuy có nhiều nguy hiểm hơn, nhưng cũng có điều kiện tốt hơn.
Hai nữ nhân đều khẽ gật đầu.
Một lát sau, Dương Khai căn dặn: – Hai người các ngươi tạm thời ở lại Dương gia trông chừng nơi đây, để tránh xảy ra chuyện gì bất trắc.
Lệ Dung cả kinh: – Chúa thượng muốn đi đâu?
– Ta còn hai nơi phải đi một chuyến.
– Vậy để thuộc đi theo ngài, hoặc để Hàn phi đi.
– Không cần, một mình ta là được rồi, vấn đề an toàn không cần lo lắng, có Phi Thiên Toa, không ai đuổi kịp ta đâu, thế giới này cũng không nguy hiểm.
Lệ Dung ngẫm nghĩ một lúc, không khăng khăng nữa, chỉ dặn dò: – Vậy Chúa thượng đi đường cẩn thận.
– Nói với cha mẹ ta một tiếng, cứ bảo sau này ta còn nhiều thời gian ở bên họ. Dương Khai nói xong, liền bay lên Phi Thiên Toa, ánh sáng màu xanh lóe lên, người đã bay tít xa trăm dặm.
Dõi theo hướng mà hắn biến mất, thoắt cái hai người Lệ Dung và Hàn Phi cũng biến mất khỏi chỗ đang đứng, nhanh chóng đến phủ đệ của Tứ gia, thay Dương Khai bầu bạn cùng hai ông bà.