“Cậu chủ Laura nhìn cậu ấy với vẻ lo lắng.
“Thì ra cảm giác mất đi người thân yêu nhất sẽ đau như thế” Cậu ấy nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.
Ngay sau đó cậu ấy lau sạch sẽ.
“Đi thôi” Giọng cậu ấy khôi phục như lúc ban đầu, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn nghe thấy hơi run rẩy.
Đêm hôm khuya khoắt, Diên xuất hiện ở khu mộ.
Cậu ấy tìm rất lâu mới tìm thấy được khu đất yên tĩnh này.
Thi thể của .Josh đã được đưa tới, không hề sưng phù vì vừa rơi xuống biển không bao lâu đã được vớt lên.
Cô ta đã được thay quần áo sạch sẽ, đó là cái áo cưới cô ta chọn.
Cô ta ra đi rất bình thản, trên mặt không có bất kỳ đau khổ gì.
“Đưa đi hỏa táng đi.”
Cậu ấy nhẹ nhàng buông vải trắng xuống, thu lại cái nhìn lưu luyến cuối cùng.
Josh được hỏa táng, hạ táng không quá hai tiếng.
Diên đứng ở trước bia mộ suốt cả đêm, một tấc cũng không rời.
Hôm sau, đội rước dâu của Cố Thiện Linh đã đến trước cửa Kettering nhưng cô dâu lại mãi không ra.
Cố Thiện Linh mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng nên chạy thẳng đến chỗ .Josh ở.
Trong phòng trống rỗng, áo cưới, đồ trang sức, nhãn cũng không thấy.
Anh ấy thấy được bức thư trên bàn.
Anh ấy nhìn chằm chằm những thứ đó, mỗi một bước đi đều giống như đi ở trên mũi dao.
Rõ ràng chỉ mấy bước nhưng anh ấy cảm thấy như đã qua một thế kỷ mới đến được phía trước lá thư đó.
Anh ấy run rẩy cầm lên, cảm thấy như có sức nặng ngàn cân.
Anh ấy mở ra, đó là chữ viết của .Josh: “Cố Thiện Linh, khi anh thấy được bức thư này thì em đã rời đi. Mặc dù em đã uống thuốc giải nhưng độc tố đã tích quá nhiều trong người và cần phải từ từ điều dưỡng, không thể vui buồn giận dữ quá mức. Em không muốn liên lụy anh, em vẫn chưa sẵn sàng gánh vác tất cả. Cho nên em quyết định rời đi. Em sẽ ngoan ngoãn chữa bệnh, tìm kiếm bác sĩ tốt, cho dù đi khắp chân trời góc biển cũng sẽ không tiếc. Em biết em rời đi vào lúc mấu chốt thế này là rất ích kỷ, nhưng em thật không thể như vậy mà kết hôn với anh. Em hứa với anh nhất định sẽ khỏe mạnh trở về. Em mang áo cưới lẫn chiếc nhẫn theo, đợi sau khi em trở về, em sẽ mặc áo cưới, đeo chiếc nhẫn cưới anh tặng cho em xuất hiện ở trước mặt anh rồi đàng hoàng gả cho anh được không? Nhưng em không biết chữa bệnh cần phải bao lâu, em hẹn anh bảy năm đi. Anh ở cạnh em bảy năm thì em cũng dùng bảy năm mặc áo cưới của anh được không?”