Có thể nói là toàn bộ phương Bắc, là người thanh niên ưu tú nhất!
Giang Ninh… Nói đánh là đánh?
“Anh dám đánh tôi!”
Bàng Bác trợn mắt há hốc mồm, bộ dáng không có phản ứng lại.
Anh ta làm sao có thể nghĩ tới, Giang Ninh vạy mà nói động thủ liền động thủ, ngay cả một dấu hiệu cũng không có!
“Đánh anh, còn phải lựa thời gian sao?”
Giang Ninh thản nhiên nói: “Không biết làm sao nữa, tôi rất chán ghét cái giọng điệu cao ngạo này của anh”
“Anh…” Bàng Bác cực kỳ tức giận.
“Giang Đạo Nhiên là ai, tôi không có hứng thú để biết, ai muốn giết ông ấy, tôi càng không có hứng thú.” Giang Ninh không để ý đến sự phẫn nộ của Bàng Bác: “Ông ta chết hay sống, càng không liên quan gì đến tôi, anh thì tính là cái gì, dám thay tôi quyết định?”
Kiêu ngạo đến cực điểm!
Khuôn mặt của Bàng Bác nhất thời đỏ lên vô cùng.
Giang Ninh trước mặt Long Linh Nhi, tát mình một cái, chẳng lẽ anh không biết thân phận của mình!
Bàng Bác rất muốn trả lại, nhưng anh ta biết, mình không phải là đối thủ của Giang Ninh!
Với tin tình báo mà anh ta nắm trong tay mà nói, nhà họ Thường Thường Tại Nguyên, còn có mấy cao thủ kia, đều chết trong tay Giang Ninh, chỉ bằng anh ta, Giang Ninh một ngón tay cũng có thể gi ết chết anh ta.
Nhưng một cái tát này… Nóng đến nỗi đau quá!
Bàng Bác hận không thể trực tiếp liều mạng với Giang Ninh, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt Giang Ninh, anh ta liền không dám nhúc nhích.
Anh ta căn bản không nghĩ tới, tính tình Giang Ninh lại bạo lực như vậy.