Chỉ thấy trước mắt hắn có một đám người rậm rạp chằng chịt đứng đó, chừng trên trăm người. Nhìn thấy hắn xuất hiện, vẻ mặt của tất cả đều hưng phấn, tràn ngập sùng bái.
– Đây là…
– Những người này đều là minh chúng của Phong Vân minh chúng ta!
Nhìn ra vẻ cổ quái trên mặt hắn, Âu Dương Thế Hùng bước lên phía trước, vừa cười vừa nói.
– Cái gì? Minh chúng của chúng ta? Hơn nữa đều là đệ tử hạch tâm?
Nhiếp Vân lại càng hoảng sợ.
Đệ tử hạch tâm của Hóa Vân tông tổng cộng lại chỉ sợ cũng không có được ngàn người. Còn có hơn phân nửa là người có thực lực Thiên Kiều Cảnh. Cho nên, liên minh trong đó nghe thì khí thế, trên thực tế bình thường cũng chỉ có hai, ba mươi người. Ít thì chỉ sợ ngay cả mười người cũng không có, về phần hơn trăm người, hơn ngàn người, lại là tăng thêm đệ tử tinh anh và đệ tử bình thường mới có quy mô được như vậy. Mà Phong Vân minh của hắn vừa mới thành lập không đến ba ngày, không ngờ đã có gần trăm vị đệ tử hạch tâm gia nhập, chuyện này… Cũng quá khoa trương a!
– Đúng vậy a, lần này thêm ba mươi đệ tử mới nhập môn như chúng ta, lại thêm đệ tử lâu năm tới đây gia nhập, tổng cộng có chín mươi hai người!
Âu Dương Thế Hùng vừa cười vừa nói.
– Xem ra muốn yên ổn một ít cũng yên ổn không được nữa…
Nghe thấy hắn nói vậy, Nhiếp Vân khẽ cười khổ.
Vốn hắn tưởng rằng Phong Vân minh chỉ tuyển nhận đệ tử mới nhập môn là được, mọi người cùng liên hợp lại, tạo thành một cỗ thế lực. Thế nhưng không nghĩ tới ngay cả đệ tử lâu năm cũng được tuyển nhận, như vậy chẳng khác nào cướp đoạt minh chúng với liên minh khác. Loại này chuyện vẽ mặt như vậy, ai có thể nhịn được chứ?
Không cần nghĩ, về sau tuyệt đối bọn hắn sẽ không có một ngày tốt lành nào.
Được rồi, cũng không có nhiều chuyện lắm, nếu như đã như vậy thì cứ để nó như vậy đi…
Hai ngày này tu luyện, tuy rằng thực lực không gia tăng gì. Thế nhưng cảnh giới lại được củng cố không ít, mặc dù có người đến gây phiền toái thì Nhiếp Vân cũng có tự tin có thể làm cho đối phương nhận được giáo huấn thê thảm.
Trong lòng nghĩ vậy, các vị đệ tử mới nhập môn dưới sự dẫn dắt của hắn đi về phía quảng trường phía trước Lăng Tiêu đỉnh.
Lăng Tiêu đỉnh là hạch tâm của Thiên Ngoại thiên, cũng là chỗ đặt chưởng giáo điện của Hóa Vân tông. Quảng trường ở phía trước rộng lớn vô cùng, cũng là nơi đệ tử luyện võ tập hợp tốt nhất, thí luyện là một lần khảo hạch quan trọng nhất của nhập môn đệ, mà nó cũng được cử hành ở chỗ này.
Quang mang lóe lên, đám người Nhiếp Vân đã được truyền tống đến quảng trường.
Lần thí luyện này, cũng không phải chỉ có mình ba mươi người bọn hắn, còn có đệ tử tinh anh và đệ tử bình thường thông qua khảo hạch, toàn bộ cộng lại có hơn ba nghìn người. Tất cả mọi người cùng tập hợp lại, cảnh tượng rất là đồ sộ.
– Mau nhìn, người kia chính là Vân Phong, minh chủ Phong Vân minh!
– Chính là hắn đánh cho đệ tử lâu năm mất mặt, còn làm cho đệ tử lâu năm phải xin lỗi…
– Thật là lợi hại a, người vừa dài vừa suất ca như vậy. Nếu có thể làm đạo lữ của ta thì tốt rồi…
Vùa mới đi tới quảng trường thì đã chợt nghe được một đám tiếng xì xào. Hóa Vân tông cũng có nữ đệ tử, chỉ là số lượng so ra kém tông môn như Linh Lung tiên tông, Tĩnh Thiên tông mà thôi. Bất quá bởi vì con số đệ lớn, cho nên nếu như cộng toàn bộ lại mà nói… cũng sẽ không ít. Tất cả những nữ đệ tử này đều nhìn về phía Nhiếp Vân, hai mắt lộ ra vẻ mê trai.
Cũng không chỉ là mỹ nữ yêu anh hùng, xấu nữ cũng yêu a.
Hiện tại Nhiếp Vân chính là anh hùng lớn nhất trong lòng các nàng.